Người bán thịt từ bên trong thau gỗ lớn, đem cái lòng tươi to lôi ra ngoài, lấy một sợi dây thừng buộc chặt, đưa cho Tô Mộc Lam.
Tô Mộc Lam đếm bốn văn tiền cho ông, xách theo bao tử heo, liền cùng với Bạch Lập Hạ đi về.
Gan lợn nặng mùi, hơn nữa bởi vì còn tươi, nhìn thấy quật mạnh qua lại, nhiều người nhìn thấy gan lợn trong tay Tô Mộc Lam, vội vàng tránh ra, tránh bị nhiễm mùi vị nồng nặc của gan lợn trên người.
Tô Mộc Lam cũng có chút bất lực, lại sợ gan lợn nếu như bỏ vào sọt tre, làm cho sọt tre khắp nơi đều nhiễm loại mùi đó, chỉ có thể trên đường về nhà, lúc đi qua cái ao, tìm mấy cái lá sen, đem gan lợn kia gói vào, lại tìm cành liễu cột thật chặt, bảo đảm mùi của gan lợn sẽ không truyền ra ngoài, lúc này mới cõng sọt tre, lấy lá sen làm mũ rơm để che nắng, kéo Bạch Lập Hạ cùng nhau đi chậm rãi về phía nhà.
Mặt trời lên cao, càng lúc càng nắng.
Bạch Thủy Liễu ở trong sân, chống một cây tre, đem những con chim muốn ăn trộm khoai lang sấy dẻo đuổi đi, vừa cầm khoai lang sấy dẻo đã phơi cả buổi sáng lật mặt.
Lúc này mắt ngó nhìn, Bạch Trúc Diệp và Bạch Mễ Đậu đi chỗ ruộng đậu bắt sâu cho gà ăn vẫn chưa về, Bạch Thủy Liễu cũng có chút do dự, vươn cổ ra ngoài nhìn.
Lại không thể nhìn thấy bóng hình của cặp long phụng thai, lại nhìn thấy một thân ảnh mập mạp đang ở ngoài, tư thế lại đang nhìn vào trong sân.
“Tôn bá nương, có chuyện gì sao?” Bạch Thủy Liễu đi về phía cửa.
Tôn thị bị phát hiện, mặt tất nhiên vô cùng ngại ngùng, cười ngượng, sải bước đến cửa, “Cũng không có gì, đây không phải buổi trưa sao, muốn đi ruộng rau hái mớ đậu que, chuẩn bị buổi trưa làm mì hấp lồng ăn.”
“Đi qua nhà ngươi, nhìn thấy trong sân nhà có mớ lá đậu que có chút úa vàng, mấy ngày nay không tưới nước nên khô sao? Còn có dưa leo nhà ngươi, đều già hết rồi mà chưa hái nữa.”
“Tuy rằng nói dưa leo non không nỡ ăn, muốn để lớn chút ăn càng ngon, nhưng cũng không thể để già quá, thời gian dài, dưa leo này cũng không lớn được bao nhiêu, ngược lại tuổi lại lớn, đã không thể ăn được....
.”
Tôn thị chống eo, nói đến nước miếng bay khắp nơi chỉ chỉ trỏ trỏ vào mảnh đất trồng rau nhỏ trong sân, nhưng đôi mắt lại lơ đãng, căn bản không đi xem toàn bộ vườn rau, mà là nhìn về phía....
Bạch Thủy Liễu cau mày, “Hai ngày nay nước mưa nhiều như vậy, hôm nay mới tạnh, đậu que này sao lại khô được chứ? Dưa leo kia, là chuẩn bị dùng để trồng.”
“Như vậy sao.” Khuôn mặt Tôn thị càng hiện rõ sự ngại ngùng, sắc mặt cũng biến đổi, nhưng trên mặt lại cố gắng giữ sự bình tĩnh, “Ôi, ngươi xem cái trí nhớ này của ta, vừa mới mưa đều quên rồi.”
“Nhắc mới nhớ, nương ngươi đi làm gì rồi, cũng không thấy bóng người Lập Hạ, Trúc Diệp và Mễ Đậu nữa?”
“Nương ta cùng Lập Hạ đi phiên chợ ở trấn, Trúc Diệp và Mễ Đậu đi bắt sâu vẫn chưa về.” Bạch Thủy Liễu nhìn chằm chằm Tôn thị, đáp thật lòng, “Tôn bá nương muốn tìm nương ta? Có phải có chuyện gì không? Nếu như có chuyện gì không ổn thì nói với ta trước, đợi nương quay về, ta lại nói cho bà ấy.”
“Không có gì, không có gì......” Tôn thị không ngừng quơ tay.
“Nếu như không có chuyện gì, ta không cùng Tôn bá nương nói chuyện nữa, chân ta bị thương vẫn còn chưa hoàn toàn khỏe lại, đứng lên có chút khó chịu.” Bạch Thủy Liễu chống trên cây gậy tre mà chuyển thân.