Mục lục
Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Lý chính thúc đừng khen cháu như vậy, cháu cũng có tính toán riêng của mình mà."

Bạch Kim Bắc cười nói, "Cây to đón gió, một cây khó thành rừng, sau này xưởng hoạt động, việc buôn bán nhất định sẽ rất tốt, đến lúc đó biết đâu sẽ có người dán mắt vào nhìn, khi ấy còn phải trông cậy vào chính quyền thôn của chúng ta làm chỗ dựa nữa đó..."

"Lý chính thúc yên tâm, sau này xưởng trả tiền công làm việc cho người trong thôn chúng ta sẽ nhiều chứ không ít hơn bên ngoài, để mọi người cùng nhau kiếm một ít tiền, trợ giúp mua một số đồ dùng trong gia đình."

"Cháu tưới nước cho cây, cây lớn lên tỏa bóng mát che cho cháu, đây là những việc đương nhiên mà." Bạch Khang Nguyên thấy Bạch Kim Bắc là người nhìn xa trông rộng, rất nhiều chuyện không cần ông phải nhắc nhở nhưng Bạch Kim Bắc đều nghĩ đến và hiểu rõ, cũng suy nghĩ chu đáo, trong lòng ông rất vui mừng.

Thôn Bạch Gia trong vòng hơn trăm năm tới nay cũng không phải không có người nào đi ra ngoài có tương lai xán lạn.

Chẳng qua là rất nhiều người đi ra ngoài có ý định giúp đỡ người trong tộc, nhưng tấm lòng có thừa mà sức lực lại không đủ.

Cũng có rất nhiều người sau khi đi ra ngoài có tương lai xán lạn liền cảm thấy chính mình đã bay cao vươn xa trở thành phượng hoàng rồi nên không muốn tiếp tục làm bạn với gà mái nữa, cho nên chẳng bao giờ hỏi han bất kì điều gì đối với người trong tộc.

Chỉ có mỗi một mình con trai thứ hai của nhà Bạch Khang Nguyên là Bạch Tử Thực, sau khi được ngồi ở vị trí chủ bộ thì vẫn luôn nghĩ đến việc giúp đỡ người trong tộc.

Chốn quan trường khó mà trà trộn vào được, dòng tộc nhà người khác cường thịnh, các mối quan hệ rắc rối phức tạp, giúp đỡ lẫn nhau thì có thể một bước lên mây, thẳng đường thăng quan tiến chức, Bạch Tử Thực lại thận trọng nhiều năm, chẳng qua chỉ duy trì sự ổn định mà thôi.

Bạch Tử Thực biết rõ xuất thân nghèo khó của mình, đi đâu cũng không có người chuẩn bị và nâng đỡ cho mình, con đường làm quan lắm gian truân, cho nên đã nghĩ đến việc mở đường cho thế hệ con em trong tương lai.

Lớp học trong tộc của thôn, giếng nước ngoài đồng ruộng, cổng làng nối thẳng với đường cái …

Ngay cả khi tuyển phu lao dịch, Bạch Tử Thực cũng lo lót khắp nơi, chỉ vì giúp thôn Bạch Gia giảm bớt số lượng người, tránh cho thanh niên trai tráng lao động bị tổn hại quá mức.

Nhưng mà dòng tộc lớn như vậy, hắn cũng chỉ là một chủ bộ nho nhỏ, chức quan cực thấp, bổng lộc ít ỏi, những việc có thể làm được chỉ hữu hạn mà thôi.

Đặc biệt là vấn đề làm người dân trong thôn có cuộc sống giàu có để làm dòng tộc trở nên cường thịnh, hai cha con Bạch Khang Nguyên và Bạch Tử Thực thật sự không có biện pháp gì, cũng luôn đau đầu vì việc này.

Nhưng hiện tại, Bạch Kim Bắc rõ ràng có thể làm được điều này, hơn nữa cũng có suy nghĩ y như bọn họ.

Trong lòng Bạch Khang Nguyên lúc này cảm thấy thật sự xúc động, không biết nên nói điều gì nữa, chỉ duỗi tay vỗ vỗ vào bả vai của Bạch Kim Bắc, sau một lúc lâu mới mở miệng nói, "Làm cho tốt, ta sẽ nói một tiếng với thằng hai nhà ta, cố gắng thu xếp giúp cháu chuyện này."

"Sau này nếu chỗ của cháu cần hỗ trợ cái gì thì cứ việc mở miệng nói với ta, đừng khách sáo."

"Vậy thì sau này làm phiền Lý chính thúc quan tâm nhiều hơn." Bạch Kim Bắc cười khà khà "Nhưng mà xưởng này cũng không phải là một mình cháu muốn dựng lên, mà còn cả vợ của Bạch Thạch Đường nữa, sau này nếu thật sự có thể mang lại lợi ích cho thôn Bạch Gia chúng ta, trong sổ ghi công cũng phải có tên của vợ Bạch Thạch Đường mới được."

"Đó là lẽ đương nhiên rồi." Bạch Khang Nguyên liên tục gật đầu.

Bên phía Tô Mộc Lam suốt hai ngày nay vẫn không ngừng đẩy nhanh tốc độ làm Trứng Muối.

Một ngày Phùng thị tới hai chuyến để hỗ trợ, mỗi một chuyến tới thì ở lại nửa ngày, chờ đến khi nấu cơm mới về.

Trên danh nghĩa là ở nhà nhàm chán không có việc gì làm, tới chỗ của Tô Mộc Lam để tâm sự giết thời gian, trong lòng Tô Mộc Lam thừa biết tất cả, biết Phùng thị thấy nàng bận rộn nên muốn tới để hỗ trợ.

Nhưng bề ngoài Phùng thị thản nhiên nói dối, rõ ràng là không muốn nói ra, Tô Mộc Lam thấy vậy nên cũng không nói toạc ra.

Chỉ có thể chờ đến khi Phùng thị đi về nhà, nàng mới lấy những đồ ăn mà mình tận dụng những nguyên liệu trong nhà làm ra đưa cho Phùng thị, để nàng ấy mang về đưa cho mọi người trong nhà ăn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK