"Cũng không biết thím Trịnh nói việc hôn nhân này với con là nhà ai, tính cách như thế nào, có đáng tin cậy hay không?"
"Thôn Bạch Gia, là một quả phụ, họ Tô..." Trương Lê Hoa cười đáp, "Có điều Tô thị kia còn trẻ tuổi, mấy năm trước chồng chết ở bên ngoài, một mình dẫn dắt bốn đứa trẻ, tính cách cũng hiền huệ, nghe nói chỉ một mình mà xử lý việc trong nhà ngoài nhà đều gọn gàng ngăn nắp."
"Đúng vậy, nghe nói Tô thị còn có tay nghề nấu ăn rất ngon, đồ ăn trong cửa hàng Ngô Ký trên thị trấn kia chính là nàng ta làm, là người có bản lĩnh."
"Thức ăn trong cửa hàng Ngô Ký kia mùi vị rất tốt, lúc trước cha con mua đậu phụ vàng và bánh đậu phộng đều là từ trong cửa hàng Ngô Ký đó, ta ăn thấy ngon hơn cả đồ ăn mua ở huyện thành."
Thẩm thị cười nói, "Nếu sự thực đúng như lời đồn như vậy thì cũng coi như xứng đôi, Môn Nghĩa hiểu chuyện, làm việc cũng rất chắc chắn.
Nếu Tô thị kia cũng là người hiền huệ chăm chỉ, hai người kết thành đôi, cuộc sống sau này nhất định sẽ sung túc cho mà xem."
"Haiz, bây giờ chưa phải thời điểm để nói cái này, phải xem ý của đôi bên đã."
Trong việc dựng vợ gả chồng, có cuộc hôn nhân mù quáng, cha mẹ quyết định trực tiếp thì không nói, nhưng cũng có trường hợp tình nguyện để bọn nhỏ gặp nhau, tự đưa ra ý kiến, tránh cho lúc gần đến ngày kết hôn, hoặc sau khi thành hôn lại xuất hiện những chuyện khác, làm ầm ĩ không yên.
Đặc biệt giống trường hợp của Trương Môn Nghĩa và Tô thị như hiện tại, tuổi tác cũng không nhỏ nữa, trước đó đều đã từng kết hôn.
Bên phía Tô thị lại dắt díu thêm trẻ con, phải quan sát xem xét kỹ càng, cẩn thận một chút cho ổn thỏa.
"Ý của thím Trịnh là, trước hết để con trở về nói chuyện này với Môn Nghĩa, để xem Môn Nghĩa suy nghĩ thế nào, nếu Môn Nghĩa không có ý định gì thì không nhắc đến chuyện này nữa.
Nếu Môn Nghĩa cũng có ý định này thì chúng ta báo tin lại cho thím Trịnh, thím Trịnh lại đi tìm Tô thị kia nói chuyện." Trương Lê Hoa nói.
"Ừ." Thẩm thị gật gật đầu, "Ngẩng đầu gả con gái, cúi đầu cưới vợ cho con trai, cho dù là tái hôn tái giá, cũng phải làm theo trình tự này, bên phía nhà trai phải tỏ thái độ trước mới được, nếu không, có vẻ như người nhà gái vội vàng theo đuổi, như vậy cũng khó coi" "Thím Trịnh của con đã làm bà mối, đương nhiên là đến để nói chuyện với hai bên, chỉ có thể xác định trước bên phía con đã thì mới đi tìm Tô thị kia nói, đây là cái hành động bình thường, con cũng đừng cảm thấy là coi thường Môn Nghĩa nhà ta gì đó."
"Nương yên tâm, con hiểu."
Trương Lê Hoa nhoẻn miệng cười, "Có điều chúng ta cũng chỉ nghe thím Trịnh của con nói như vậy, một khi bà mối đã làm mai, mặc dù tính nết có thế nào thì người ta cũng chỉ nghiêng về câu nói tốt, con nghĩ vẫn nên hỏi thăm một chút thì hơn cho thực tế."
"Chờ đến khi hỏi thăm xong mà không có chuyện gì thì con sẽ lựa lời nói chuyện này với Môn Nghĩa, bảo Môn Nghĩa nghiêm túc suy nghĩ về chuyện này."
"Nói vậy cũng có lý." Thẩm thị gật đầu, "Có điều lúc này con đang có thai, đi hai ba bước đã hụt hơi rồi, lại bận tâm thêm chuyện này thì càng không thích hợp dưỡng thai."
"Chuyện này không được, cứ để ta và cha con đi hỏi thăm xem sao, nếu ít nữa chyện này không thành thì hai ta đi hỏi thăm có lẽ người khác cũng sẽ không nói thêm điều gì, tránh cho đến lúc đó cả hai bên đều bị mang tiếng."
"Vâng, nếu thế thì việc này làm phiền nương và cha." Trương Lê Hoa nhoẻn miệng cười nói.
"Haiz, giữa con với hai vợ chồng già chúng ta còn khách sáo với nhau làm gì, đây là chuyện bình thường mà?" Thẩm thị cười nói.