Mục lục
Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi cẩn thận nhìn lại, có người chợt vỗ mạnh vào cái trán một chút "Đây không phải là thím Hàn cùng Bạch Hữu Quang sao?" Người khác nghe vậy, đều cẩn thận nhìn kỹ.

Hai người kia tuy lúc này bộ dạng xương xẩu như chó sói, quần áo cũng cũ nát chật vật, khuôn mặt lấm lem, ngay cả tóc cũng rời rạc xõa tung ra, nhưng nhìn kỹ thấy rõ ràng con mắt tam giác của bà tử kia thì nhận rba người này đúng là Hàn thị.

Không cần phải nói, người bên cạnh kia đương nhiên là Bạch Hữu Quang.

Sau khi nhận ra hai mẹ con Hàn thị, mọi người càng nhíu chặt mày hơn.

Bản tính của hai người kia thật sự khiến người ta không thích, hơn nữa lúc trước Hàn thị và Bạch Hữu Quang rời khỏi thôn Bạch Gia hận không thể khua chiêng gõ trống, chỉ thiếu nước nắm lấy lỗ tai của từng người mà khoe chuyện hai mẹ con bọn họ đi tìm Bạch Hữu Lượng hưởng phúc.

Kết quả chuyến đi này còn chưa tới một năm liền đã mặt xám mày tro trở lại, chuyện bên trong không cần nói cũng biết.

Nhất định là vội vàng muốn đi tìm Bạch Hữu Lượng, kết quả không được người ta tiếp đãu, bị đuổi trở về.

Có điều cho dù bị đuổi trở về, lúc hai người kia rời đi cũng là bán đồng ruộng và nhà cửa trong nhà, cầm túi bạc nặng trĩu đi, không đến mức khi trở về lại thành dáng vẻ giống như khất cái này.

Mọi người tò mò, nhưng phần lớn cũng là muốn hóng chuyện.

Vì thế có người ra vẻ kinh ngạc hỏi "Ai nha, đây không phải là thím Hàn sao, thím cùng Hữu Quang không phải được Hữu Lượng đón đi hưởng phúc à, sao lại thành cái dạng này?"

"Đúng thế, hiện tại Hữu Lượng cũng có tương lai, chưa nói đếm chuyện đón hai người đi để mặc vàng đeo bạc, ăn sung mặc sướng, nhưng ít nhất cũng không lo ăn, không lo mặc, sao lại cho hai người các ngươi trở lại thế?"

"Có phải xảy ra chuyện gì hay không …"

Trên mặt mọi người đều là tràn đầy quan tâm mà dò hỏi, nhưng ai nấy đều khoanh cánh tay đứng, chỉ chờ được nghe trò hay.

Hàn thị nghe thấy người trong thôn đề cập đến chuyện này, đôi mắt cong lên, chửi ầm lên, "Đám lòng dạ hiểm độc trời đánh ấy, thật không sợ thiên lôi đánh xuống, làm chuyện không có đạo đức gì cả, ngay cả bà lão sắp chui xuống lỗ cũng muốn lừa gạt…" Hàn thị liền mắng mỏ không ngớt.

Các thôn dân nghe xong một hồi lâu, đến khi hiểu rõ một ít việc trong đó.

Hàn thị và Bạch Hữu Quang sau khi tới nhà Bạch Hữu Lượng, mới đầu nhạc phụ của Bạch Hữu Lượng, nhà họ Triệu đối xử với Hàn thị và Bạch Hữu Quang rất là khách khí, nhưng qua thời gian dài lại trở nên ghét bỏ mọi phương diện.

Chẳng những không cho hai người ăn uống, còn thay đổi biện pháp muốn đuổi Hàn thị và Bạch Hữu Quang đi, hơn nữa còn nói, nếu hai mẹ con bọn họ ở trong nhà cũng được, nhưng mỗi tháng phải giao một ít bạc ra, đối xử tương đương với khách trọ tầm thường, việc buôn bán ở Triệu gia càng không cho bọn họ nhúng chàm bất cứ điều gì.

Hàn thị và Bạch Hữu Quang đương nhiên không chịu, nhưng Triệu thị kia trời sinh cao to, đầy vẻ dữ tợn, một khi cãi nhau thì có thể một chọi ba, trực tiếp mắng mỏ chửi rủa Hàn thị và Bạch Hữu Quang.

Hơn nữa lại mắng ngay ở trước cửa nhà, khiến rất nhiều người vây xem hóng chuyện.

Triệu thị đã làm ầm ĩ như vậy, tất cả mọi người chung quanh đều biết Hàn thị và Bạch Hữu Quang không những muốn tới nhà con rể Bạch Hữu Lượng mà còn muốn tới cửa tống tiền, thậm chí trông ngóng việc buôn bán của Triệu thị.

Hàn thị và Bạch Hữu Quang khi đó như con chuột đi qua đường phố, bị mọi người đòi đánh, dường như bị người đâm sau lưng vậy.

Hai người vốn tính toán như ý, kết quả lại bị lạnh nhạt như vậy, đương nhiên trong lòng vô cùng bất mãn, chỉ muốn dạy dỗ quyết liệt Triệu thị một hồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK