Trong tay hai người không có bao nhiêu tiền, Bạch Hữu Quang không phải là người tỉ mỉ, Hàn thị lại quen thói chửi đổng muốn ăn đánh ở trong thôn, cả ngày không phải nổi lên tranh chấp cùng người này thì chính là cãi nhau với người kia, Bạch Hữu Quang chỉ có thể theo ở phía sau, dập tắt lửa khắp nơi.
Cứ như vậy qua mấy tháng, cuộc sống sinh hoạt của hai người Hàn thị và Bạch Hữu Quang càng thêm khốn cùng, cuối cùng là mặc quần áo đều không tắm rửa, ngay cả cơm cũng không có để ăn.
Thấy Triệu thị là người tuyệt tình mặc kệ hai người bọn họ chết sống ra sao, Bạch Hữu Lượng càng như con rùa đen rút đầu, không dám lộ diện, Hàn thị và Bạch Hữu Quang suy nghĩ một lúc lâu sau, cuối cùng quyết định về thôn Bạch Gia trước.
Rốt cuộc bọn họ là người của thôn Bạch Gia, trong gia phả từ đường có tên, Bạch Khang Nguyên là người thương yêu người dân tròn thôn, trong thôn cũng có không ít người có cuộc sống dư dả, ăn một bữa cơm no cũng không phải việc khó.
Nếu có thể đả động được vài người có lòng tốt thì sẽ không cần lo lắng đến ăn mặc ở nữa.
Hai người tính toán như vậy, nhưng trên người không có một đồng tiền nào có thể coi là lộ phí, cuối cùng chỉ có thể ăn xin suốt dọc đường để trở về.
Đi bộ rất gian nan, hơn nữa cũng không quen biết đường, trên đường ăn đồ vật không sạch sẽ nên còn sinh một trận bệnh nặng, việc di chuyển bị gián đoạn, mất gần hai tháng mới đến thôn Bạch Gia.
Mà hai người cũng thành dáng vẻ này.
Hàn thị khóc lóc kể lể những việc này xong, càng thóa mạ nói, "Thằng bất hiếu Bạch Hữu Lượng kia, thằng trời đánh, thật sự nên cho thiên lôi đánh xuống cho nó không chết tử tế được! Biết trước thì năm đó lão nương không nên sinh ra thằng nghịch tử này, sớm dìm chết nó trong bồn cầu cho xong hết mọi chuyện!"
"Phụ nhân Triệu thị lòng dạ xấu xa kia, rồi cũng sinh ra đứa bé không có mắt, hai đứa khốn nạn này sớm muộn gì cũng gặp phải kẻ ác xử lý bọn họ, đến lúc đó khiến cho bọn họ muốn khóc cũng không có chỗ nào để khóc!"
Các thôn dân nghe thấy jai người Hàn thị và Bạch Hữu Quang gặp phải tai họa, lúc này ai nấy đều mang vẻ mặt khác nhau.
Có điều mặc dù trong lòng mỗi người nghĩ không giống nhau, nhưng lúc này cái nhìn đều cơ bản giống nhau.
Tính nết của chính mình ra sao còn không biết?
Chính mình nuôi dưỡng con cái thành tính tình gì mà còn không biết hay sao?
Lúc này ở đây kêu trời khóc đất quở trách làm cái gì?
Còn không phải chính mình đáng kiếp hay sao?
Nói nữa, bây giờ lại khóc lóc la lối, dáng vẻ này làm cho mọi người xem, mục đích là …
Mọi người đều là người trưởng thành, tự nhiên cũng có thể nhìn ra được Hàn thị diễn xuất như vậy là có dụng ý gì.
Vì thế mọi người sau khi nghe xong chuyện xưa, đều cảm thấy Hàn thị cùng Bạch Hữu Quang xứng đáng, đồng thời người nào người nấy đều tặc lưỡi.
"Thím Hàn, chuyện này ta đã nghe rõ ràng rồi, nói đi nói lại, đều là Hữu Lượng không đúng, kiểu gì cũng phải tìm Hữu Lượng nói mới phải."
"Đúng là nên như vậy, chung quy lại cũng là một miếng thịt trên người nương rơi xuống, mặc dù là đi ở rể, trên người còn chảy dòng máu của nhà họ Bạch, đâu thể nhìn thấy nương mà lại không muốn nuôi sống?"
"Chuyện này cũng quá kì cục, thím Hàn, thím cũng quá nhút nhát, con dâu lợi hại như thế nào, thím là mẹ chồng, phải mang cái giá của mẹ chồng mới được."
"Trước kia thím Hàn ở trước mặt Lưu thị quả nhiên mang cái giá mẹ chồng rất lớn, thành thạo trong việc xử con dâu, sao ở trước mặt Triệu thị liền không được việc vậy? Việc này không giống như diễn xuất của thím Hàn đâu……"
Người dân trong thôn mồm năm miệng mười nói tại chỗ.
Hàn thị càng nghe, khuôn mặt cũng càng xám xịt hơn.
Những người này, thật sự là đứng nói chuyện không đau lưng, bảo nàng đi tra tấn Triệu thị sao?
Sợ là bọn họ không biết, Triệu thị này lợi hại đến nhường nào!