Bạch Hữu Quang tinh thần uể oải, dưới sự chứng kiến của Bạch Khang Nguyên, ấn dấu tay vào thư ly hôn...
Người nhà họ Lưu gia mang Lưu thị cùng đại bộ phận của hồi môn của nàng nghênh ngang mà đi.
Chỉ còn lại hai mẹ con Hàn thị cùng Bạch Hữu Quang nhìn căn nhà gần như trống rỗng, mặt đen như đáy nồi.
Trong nhà của Bạch Hữu Quang vốn cũng không giàu có gì, rất nhiều thứ trong nhà như cái rương, bàn uống nước đều là lúc ấy người nhà họ Lưu lo lắng Lưu thị gả lại đây có cuộc sống không tốt nên đặc biệt cho thêm, trở thành của hồi môn mang tới đây.
Những thứ cùng mang tới còn có các loại chăn bông, đệm giường, khăn trải giường, vỏ chăn, toàn là những thứ dùng bên người.
Con dâu gả vào nhà chồng, mấy thứ này vốn là của hồi môn từ nhà mẹ đẻ mang đến, nhưng của hồi môn như vậy là đồ sở hữu của con dâu, trượng phu có thể dùng, nhưng không thể chiếm hữu.
Mà cha mẹ chồng thì khác, nếu con dâu không cho thì cũng không thể dùng được.
Hàn thị quen thói lợi dụng, lại thích bắt chẹt con dâu.
Những đồ vật của Lưu thị chỉ cần tốt thì phần lớn bà ta sẽ lấy dùng, ngày thường đã dùng quen, bây giờ bị cầm đi, sau này e là ngủ sẽ thấy bất tiện.
Mà ngay khi Hàn thị đang tức giận vì chuyện này thì lại nghe thấy một trận ồn ào từ bên ngoài.
Mà nguyên nhân gây ra ồn ào lại là đang bàn tán người nhà họ Lưu đang đốt một mồi lửa ở khoảng đất trống trước cửa thôn Bạch Gia.
Bọn họ lấy cái rìu chẻ vỡ cái rương, cái bàn mà vừa mang ra khỏi nhà Bạch Hữu Quang ra, dùng kéo xé rách khăn trải giường, chăn.......
, cho hết tất cả vào lửa thiêu đốt.
"Đám chết băm chết vằm!" Hàn thị nghe thấy mấy lời này, đau lòng đến đỏ cả mắt, "Phá hủy đồ vật, không sợ ông trời đang nhìn thấy mà phạt các ngươi à!"
Đó đều là những đồ đen đủi, thế mà mang đi thiêu, không chịu để lại một ít cho mẹ con nhà bọn hắn dùng, thật sự quá đáng giận!
"Nương, con cứ ly hôn như vậy sao?"
Lúc này Bạch Hữu Quang cũng hơi hoang mang lo sợ, không biết nên làm cái gì mới tốt.
Thậm chí, trong lòng mơ hồ hơi hối hận.
Trước đó hắn còn vợ con đề huề sum vầy, từ nay về sau bản thân trở thành một người đàn ông độc thân.
"Ly hôn thì ly hôn, có gì to tát chứ?" Hàn thị thấy bộ dạng của Bạch Hữu Quang như vậy, trong lòng tiếc hận sắt không thành thép, "Cứ nhìn về tương lai của con, không có Lưu thị, sau này càng tốt hơn!"
Càng tốt hơn?
Bạch Hữu Quang nhìn nhà ở trống rỗng, trong lòng có cảm giác không yên ổn chút nào.
"Ngu xuẩn!"
Hàn thị tức giận mà quát một tiếng, "Hiện tại con đúng là một thân một mình, đừng có ngồi đó phát sầu sau này có thể tái hôn hay không, sao con không ngẫm lại, Lưu thị cũng trong tình trạng như thế, liệu nó còn tốt hơn con ở chỗ nào chứ?"
"Lưu thị đã bao nhiêu tuổi rồi, ngay cả việc sinh nở cũng không thể sinh được nữa, sau này làm gì có ai muốn lấy nó nữa chứ.
Có muốn gả chồng cũng không gả đi được."
"Nhóm tẩu tử của nhà nó vừa nãy nói thì dễ nghe, mở mồm ra là nói phải làm chỗ dựa cho Lưu thị, sau này ngày tháng còn dài, cũng không phải chỉ cần nói một câu nghĩa khí như lúc nãy là được."
"Sau này con cứ mở mắt ra mà nhìn, đồ vật vốn là của hai anh em, thế mà còn muốn chia con con gái đã xuất giá, để xem ai không chịu nổi trước.
Chuyện nhà họ Lưu sau này còn nhiều nữa, con cứ chờ xem, nhất định không sống yên ổn được!"
"Nói không chừng, sau này nhìn lên nhìn xuống thì cũng chỉ có nhà chúng ta coi trọng loại con dâu không nên thân như Lưu thị này."
"Chúng ta cứ chờ thêm mấy năm nữa, đến lúc đó xem Lưu thị có đúng là sẽ chán nản mà quay trở về hay không."