Đại ca của Lưu thị thấy thế, lập tức vui mừng khôn xiết, "Thế thì làm phiền đệ muội."
"Lưu đại ca không cần khách khí như vậy."
Lại hàn huyên thêm vài câu, người trong xưởng thấy đại ca của Lưu thị tới, vội vàng ba chân bốn cẳng mà chuẩn bị đầy đủ hàng hóa xong, hô hắn một tiếng.
Đại ca của Lưu thị liền nhanh chóng đi làm việc.
Tô Mộc Lam phụ giúp một chút, sắp xếp hàng trên xe gọn gàng, đưa hắn ra xưởng.
Rồi sau đó, liền bắt đầu suy tư chuyện của Lưu thị cùng Thường Đại Lực, cũng tính toán, khi nào đi tìm Lưu thị, dùng phương thức nào để hỏi sự kiện này cho thích hợp.
"Thấy ngươi xuất thần suốt cả buổi chiều, chuyện gì mà phiền não như vậy?"
Buổi tối Tô Mộc Lam không sớm lên giường chui vào trong ổ chăn xem thoại bản như thường lệ, mà là ở nhà chính, tay ôm lò sưởi nhỉ, uống trà lê táo đỏ.
Bạch Thạch Đường ngồi xuống chỗ đối diện với nàng, cũng rót cho chính mình một ly, mở miệng nhấp từng ngụm nhỏ mà uống.
"Không có chuyện lớn gì, chính là hôm nay Lưu đại ca tới một chuyến……" Tô Mộc Lam cũng không giấu giếm, nói chuyện cho Bạch Thạch Đường nghe.
Bạch Thạch Đường nghe xong.
Im lặng một hồi lâu mới trầm giọng nói, "Chuyện này, cuối cùng vẫn là muốn xem ý của Lưu thị."
"Đúng, ta cũng nghĩ như vậy." Tô Mộc Lam trả lời, "Chủ yếu là hỏi nàng ấy nghĩ như thế nào, dựa theo ý nàng mới chính xác."
Có một số con đường, mặc dù người ngoài cũng không coi trọng, nhưng thực tế mà nói, vẫn là chính mình có quyền lên tiếng nhất.
Như người uống nước ấm lạnh tự biết, người khác nhìn thấy chẳng qua chỉ là bề ngoài mà thôi.
Quan trọng nhất vẫn là sự lựa chọn của chính mình.
"Gần đây có lẽ Lưu Ký cũng rất bận, chờ đến cuối năm thì đi, ta phải tán ngẫu cùng Lưu thị một chút." Tô Mộc Lam nói.
"Ừ." Bạch Thạch Đường gật gật đầu, không nói chuyện nữa.
Hai người liền an tĩnh mà ngồi ở chỗ kia, mỗi người đều nâng chén sứ màu trắng, thường thường mà nhấp một ngụm nước trà lê táo đỏ màu vàng nhạt trong chén.
Bên trong bếp lò lửa cháy bắn ra những tia lửa kêu tách tách, âm thanh nhỏ bé này khiến khoảnh khắc an tĩnh này cũng không đơn điệu và xấu hổ, ngược lại có thêm vài phần yên tĩnh, cảm giác yên bình.
Bên ngoài gió thổi vù vù, thổi đến mức làm tấm mành hơi đong đưa.
Thỉnh thoảng gió thổi làm hé ra tấm màn, có thể nhìn thấy từng tảng bông tuyết lớn rơi xuống.
"Tuyết rơi." Bạch Thạch Đường nói.
Tô Mộc Lam đứng lên, xốc mành nhìn ra bên ngoài, "Đúng thế thật, tuyết rơi còn không nhỏ đâu."
Tuyết lớn như lông ngỗng, bay lả tả.
Bởi vì gần đây thời tiết quá mức rét lạnh, tuyết rơi trên mặt đất không hề bị hòa tan, tất cả đều chồng chất lên nhau.
Rất nhanh, mặt đất liền có một tầng trắng mỏng.
"Nếu cứ tiếp tục như thế này, sáng sớm ngày mai, bọn nhỏ nhất định sẽ mừng rõ." Tô Mộc Lam nhoẻn miệng cười.
Đắp người tuyết, chơi ném tuyết, ở trên nền tuyết lăn lộn mừng rỡ, đây đều là chuyện mà bọn nhỏ thích làm.
"Có lẽ thế." Bạch Thạch Đường gật gật đầu.
Tô Mộc Lam lại nhìn tuyết trong chốc lát, thấy tuyết này càng rơi xuống càng lớn, bên ngoài trời đất đã một màu trắng xóa, lúc này mới rụt rụt cổ, "Sớm ngủ chút đi, tuyết lớn như vậy, ngày mai phải dậy sớm để quét sân."
"Ừ" Bạch Thạch Đường đi đóng cửa và tắt bếp lò, "Sớm đi ngủ đi."
Những việc cuối cùng ngf trong ngày này, xưa nay đều là Bạch Thạch Đường bận rộn làm, Tô Mộc Lam cũng sớm coi là thói quen, chỉ dọn dẹp đồ vật của chính mình, lên giường đi ngủ.
Ngày hôm sau, Tô Mộc Lam là bị bên ngoài tiếng cười cấp đánh thức.
Tuyết đã ngừng, độ dày của tuyết đọng ước chừng khoảng nửa thước.