"Có lẽ trong ba tháng mùa đông sẽ thật sự ngủ bất tỉnh mất, càng ngày càng không muốn rời giường, giống như ngủ nhiều cỡ nào cũng thấy không đủ." Tô Mộc Lam rụt người lại trong chăn, chỉ lộ ra một cái đầu nhỏ.
Bạch Thạch Đường dịch lại góc chăn cho Tô Mộc Lam: "Ngủ không đủ thì ngủ nhiều thêm một lúc, có lẽ là thời gian trước đã quá bận rộn nên bây giờ thấy mệt mỏi."
Bởi vì hôn sự của Lục Cảnh Nghiễn và Vạn Tân Nguyệt nên đám người Vạn Bằng Vân đều đến đây.
Mặc dù mọi người đều ở trên huyện thành nhưng bởi vì đều có quan hệ với Bạch Thạch Đường nên vẫn cần Tô Mộc Lam lo liệu ở giữa.
Gần như là ngày nào cũng phải chạy lên huyện thành một chuyến.
Nhìn bằng mắt cũng có thể thấy được là Tô Mộc Lam đã gầy hơn một ít.
Vốn dĩ Tô Mộc Lam đã có thân hình gầy gò, ngày thường cho dù ăn thêm nhiều hơn cũng không béo lên chút nào, bây giờ lại càng gầy thêm, khiến Bạch Thạch Đường càng nhìn càng thấy đau lòng.
"Ngủ tiếp thêm một lúc đi, chờ đến khi nào ngủ đủ thì hẵng dậy, hôm nay ta cũng không cần đi lên cửa hàng, chờ đến khi nào nàng tỉnh ngủ thì ta làm một bát mì cho nàng ăn."
Bạch Thạch Đường cười nói: "Sáng sớm dậy đã hầm gà rồi, nấu một bát mì canh gà, thịt thì xé nhỏ làm nộm rau, bọn nhỏ ăn xong đã đi tộc học rồi, ta đã để lại cho nàng, tí nữa dậy thì ăn."
Tô Mộc Lam "Ừ" một tiếng rồi xoay người tìm một tư thế thoải mái rồi tiếp tục ngủ ngọt ngào.
Ngủ thẳng đến buổi trưa thì Tô Mộc Lam lúc này mới rời giường.
Cũng không phải đã ngủ đủ giấc rồi, mà là bởi vì bụng đã đói lả, không ngủ nổi nữa.
Bạch Thạch Đường nấu cho Tô Mộc Lam một bát mì gà nóng hổi, ăn kèm với nộm rau trộn thịt gà xé, và một đĩa nộm rau đậu phụ.
Canh gà trong trẻo, mì vừa mềm vừa dai, nộm rau nhẹ nhàng ngon miệng, khơi dậy sự thèm ăn củba người khác.
Tô Mộc Lam cũng là đói đến mức ngực dán vào lưng, bưng bát liền ăn một miếng lớn.
Ăn đến một nửa thì Bạch Thạch Đường đứng lên: "Nhìn tình hình này của nàng thì sợ là bát mì này không đủ no đâu, để ta đi….
Nấu cho nàng một ít mì nữa."
"Được." Tô Mộc Lam gật đầu, sau đó bổ sung thêm: "Lại cho thêm một quả trứng chần nước sôi."
"Được." Bạch Thạch Đường cười tủm tỉm đồng ý, tiếp theo liền đi vào phòng bếp bận rộn, không bao lâu sau liền mang sang một bát mì đi ra, lần này cũng bỏ thêm vào bên trong mấy chiếc lá rau.
Tô Mộc Lam vừa lúc ăn xong một chén mì kia, bây giờ nhận lấy bát mì này thì vẫn ăn như gió cuốn mây tan, tiêu diệt sạch sẽ.
Chờ đến khi ăn xong bát mì thứ hai thì Tô Mộc Lam mới làm một cái ợ no, sau đó hài lòng đặt bát xuống: "A, mì này ăn thật là ngon."
"Nhìn ra được là nàng ăn rất ngon." Bạch Thạch Đường nhìn thấy hai bát lớn trống rỗng, liền vươn tay quẹt mũi của nàng: "Quả nhiên là sự thèm ăn cũng đã tăng lên nhiều, nhưng mà ăn nhiều hơn cũng tốt, nàng luôn quá gầy, ăn nhiều một ít thì sẽ béo thêm một chút."
Ăn nhiều nhưng không mập, có lẽ là một chỗ tốt khi có thể ăn nhiều một chút khi đang thèm ăn.
Tô Mộc Lam cười tủm tỉm, giúp Bạch Thạch Đường thu dọn bát đũa.
Đợi đến khi giữa trưa thì Tạ Quảng Bạch đến chơi.
Vạn Bằng Vân và Phan Lương Tiến sau khi đã làm xong hôn sự cho Vạn Tân Nguyệt thì đã trở về rồi.
Bởi vì trên huyện thành mở một cửa hàng dược liệu, mà Bạch Thạch Đường mở ra cửa hàng này là bởi vì hắn nên Tạ Quảng Bạch cũng xem nó như trở thành sản nghiệp của bản thân, vì vậy vô cùng coi trọng, hơn nữa Tần đại phu cũng có chút hợp ý với hắn, do đó Tạ Quảng Bạch liền quyết định sẽ ở nơi này đến lễ mừng năm mới thì sẽ đi.
Vừa lúc cũng có thể giám sát tình huống bên Lục Cảnh Nghiễn để tránh lúc sau để lại bệnh gì đó.
Tạ Quảng Bạch vừa đi vào trong sân liền nhìn thấy Bạch Thạch Đường và Tô Mộc Lam ở trong sân bày bàn, đang dọn dẹp lò than, lập tức vô cùng hưng phấn: "Tư thế này là muốn ăn lẩu sao? Xem ra ta đến đúng lúc rồi."
"Vào đông trời lạnh hơn, nên muốn ăn gì đó nóng hổi một chút, cũng không biết nên ăn cái gì, sau đó suy nghĩ một chút rồi quyết định ăn lẩu vậy, vừa có thức ăn vừa có thịt, ăn cũng tiện."
Tô Mộc Lam cười chào hỏi: "Ta nhớ rõ là Tam ca thích ăn đậu phụ đông lạnh, hôm qua vừa mới làm rất nhiều, để ta đi lấy."
"Hôm qua trong nhà làm một ít bánh sơn trà, ăn có vị chua ngọt, ăn một mình thì có hơi lạnh, nhưng ăn kèm với lẩu thì sẽ cảm thấy trong trẻo giải ngấy, Tam ca cũng nếm thử một chút nhé?"
Vừa nói chuyện thì Tô Mộc Lam vừa chuẩn bị vào trong nhà lấy đồ vật.
Tạ Quảng Bạch vừa định gật đầu, sau đó lại suy nghĩ một chút, chợt gọi lại Tô Mộc Lam: "Đệ muội trước đừng vội." "Làm sao vậy?" Tô Mộc Lam có hơi ngạc nhiên.
"Bây giờ còn chưa xác định được, để ta trước tiên bắt mạch cho đệ muội đã."
Thấy Tạ Quảng Bạch hơi nhíu mày, nên trong lòng của Tô Mộc Lam và Bạch Thạch Đường cũng hơi khẩn trương, vội vàng cầm ghế và đệm mềm đến.
Tạ Quảng Bạch bắt mạch trong một thời gian dài, sau đó mới gật đầu: "Quả nhiên là thế."
"Có gì không ổn sao?" Bạch Thạch Đường vội vàng hỏi.
Làm nghề y thì nhìn, nghe, hỏi, sờ là bốn phương pháp cơ bản, y thuật của Tạ Quảng Bạch vẫn luôn cao siêu, có lẽ từ khuôn mặt của Tô Mộc Lam đã nhìn ra cái gì đó, cho nên mới muốn bắt mạch, hơn nữa nhìn vẻ mặt của hắn lúc này rất nghiêm trọng nên Bạch Thạch Đường có hơi lo lắng.
"Đúng là có chút không ổn." Tạ Quảng Bạch vỗ vai Bạch Thạch Đường, lời nói thành khẩn: "Ta hôm nay đến đây quá vội vàng, không mang theo quà gặp mặt cho các cháu, thật sự là có chút thất lễ…."
Quà gặp mặt? Các cháu?
Bạch Thạch Đường và Tô Mộc Lam nhìn nhau một cái sau đó đồng thời cùng bừng tỉnh hiểu ra.
"Tam ca, huynh nói là…." Bạch Thạch Đường mừng rỡ: "Thê tử của ta có thai sao?"
"Đúng vậy, có thai rồi, chỉ là tháng còn nhỏ, mới hơn một tháng mà thôi." Tạ Quảng Bạch nói: "Nhưng ta xem mạch thì thai này của đệ muội chắc hẳn là thai song sinh, chỉ là tháng còn quá nhỏ nên bây giờ ta cũng chưa dám xác nhận, đợi qua thêm một tháng nữa thì có lẽ có thể nhìn ra."
Mang thai, hơn nữa còn có khả năng là hai đứa sao?
Tô Mộc Lam vừa sợ vừa hưng phấn, hai tay theo bản năng liền đặt lên trên bụng.
"Nhìn đệ muội vui mừng đến choáng váng rồi kìa, lần đầu đệ muội có thai nên mọi việc phải chú ý nhiều hơn một ít, đặc biệt là ba tháng đầu, càng phải cẩn thận hơn, ít đi lại, dưỡng thai nhiều hơn, uống ít trà đặc và ẩm thực phải thanh đạm hơn, mấy thứ tính lạnh là không được ăn."
Tạ Quảng Bạch suy nghĩ rồi nói: "Như vậy đi, ta sẽ viết một danh sách những đồ có thể ăn và không thể ăn, đến lúc nấu ăn thì cứ đối chiếu danh sách là được."
"Vậy làm phiền Tam ca." Sắc mặt của Bạch Thạch Đường vô cùng vui mừng, nói cảm ơn với Tạ Quảng Bạch, sau đó thấy Tô Mộc Lam còn sững sờ ở đằng kia nên liền vội vàng tìm một cái ghế rộng rãi để cho nàng ngồi xuống.
Sau đó lại đi vào phòng cầm một cái đệm mềm ra đặt lên trên, đợi đến khi Tô Mộc Lam đã ngồi xuống thì lại cầm ra một cái chăn để đắp cho nàng.
"Lẩu vẫn chưa chuẩn bị xong đâu." Tô Mộc Lam đứng lên muốn đi lấy gia vị để làm lẩu.
"Bây giờ chuyện quan trọng nhất của nàng là phải dưỡng thai, ngồi xuống đi, những chuyện khác để cho ta làm." Bạch Thạch Đường ngăn cản nàng lại, đắp chăn cho nàng rồi từ bên cạnh cầm một quyển truyện nhét vào tay nàng: "Nếu cảm thấy nhàm chán thì liền xem cái này đi."
Thấy Bạch Thạch Đường vô cùng khẩn trương, thì Tạ Quảng Bạch ở bên cạnh cũng liên tục gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Còn Tô Mộc Lam thì tuy đã sống hai đời nhưng cũng là lần đầu tiên mang thai, lúc này cũng cảm thấy nên coi trọng hơn, nên liền nghe theo lời của Bạch Thạch Đường và Tạ Quảng Bạch, tựa lưng vào ghế, vừa phơi nắng vừa nhìn hai người Bạch Thạch Đường và Tạ Quảng Bạch bận rộn.