Mùi vị rất tốt, có thể nói, so với bánh ngọt là Thuận Ý Trai làm lúc trước chỉ hơn chứ không kém.
Dựa theo sự đề cử của tiểu nhị, bảo tiểu nhị gói hết mấy món nàng thử một ít, lúc này mới đi tính tiền.
"Cô nương, những thứ này tổng cộng tám mươi hai đồng, vậy nhận của cô nương tám mươi đồng nhé." Ngô Trác Viễn tính tiền xong, cười nói: "Mấy loại bánh ngọt mà cô nương chọn đây, giá tiền đều hơi đắt một chút, số lượng cũng nhiều, cho nên nói tóm lại tiền hơi nhiều một chút."
Tám mươi đồng, không thể xem là con số nhỏ, sợ người khác cảm thấy tiền này thật nhiều, cho nên Ngô Trác Viễn đặc biệt giải thích một phen, lại nhắc nhở: "Nếu như cô nương ăn mấy thứ này không hết, theo thời tiết này, cứ đặt ở những chỗ râm mát thông gió là được rồi."
"Đa tạ Ngô chưởng quỹ nhắc nhở." Lục Văn Tình cười cười, bảo: "Ta thấy việc làm ăn của Ngô Ký vô cùng náo nhiệt, tay nghề của
Ngô chưởng quỹ với Tôn phu nhân thật sự rất tinh xảo."
"Ôi, sống tạm mà thôi, không nhận nổi lời tán dương này của cô nương đâu." Ngô Trác Viễn khiêm tốn đáp lại, gọi tiểu nhị bọc thức ăn lại.
"Mùi vị thức ăn cũng thật sự tốt, lời tán dương cũng là chân thật." Lục Văn Tình nói: "Có điều, mùi vị của món ăn này ngon như vậy, mở trên trấn dù sao cũng có chút không trọng dụng được tài năng, Ngô chưởng quỹ có suy nghĩ qua huyện thành mở cửa hàng không?"
Ngô Trác Viễn thấy đối phương hỏi như vậy, mấp máy môi.
Lục Văn Tình nói tiếp: "Ngô chưởng quỹ, có thể cho ta mượn cơ hội nói chuyện không?"
Từ lúc Ngô Ký buôn bán đến nay, người đến tìm Ngô Trác Viễn muốn hùn vốn mở cửa hàng không ít, Ngô Trác Viễn cũng thường thấy, lúc này thấy đối phương nói như vậy, liền hiểu ý, bảo tiểu nhị quan sát cửa hàng, bảo Nguỵ Thị dẫn hai chủ tớ Lục Văn Tình đến hậu viện để nói chuyện.
ưng lên một tách trà, Ngô Trác Viễn mở miệng nói: "Không biết
xưng hô với cô nương thế nào?"
"Ta họ Lục." Lục Văn Tinh đáp: "Gia phụ Lục Thuận Ý." Lục Thuận Ý?
Ngô Trác Viễn nhìn thoáng qua Nguỵ Thị.
"Hoá ra là thiên kim của Thuận Ý Trai, thất kính, thất kính rồi." Ngô Trác Viễn chắp tay một lần nữa.
"Ngô chưởng quỹ cũng biết Thuận Ý Trai?" Lục Văn Tình nhấp môi.
"Người mở cửa hàng bánh ngọt không có ai không biết Thuận Ý Trai." Ngô Trác Viễn cười nói.
Thuận Ý Trai là cửa hàng bánh ngọt cực kì nổi tiếng ở huyện thành, riêng là cửa hàng đã có hai cái, lại cũng mở hai cửa hàng ở phủ thành, mà Lục Thuận Ý lại còn học nghề từ kinh thành, nghe nói sư phụ đi ra từ trong cung, bánh ngọt làm ra cảm giác tinh tế, kiểu dáng đặc biệt, từ lúc Thuận Ý Trai mở cửa vào hai mươi năm về trước đã vô cùng náo nhiệt.
Có thể nói, đi đến huyện thành mua bánh ngọt, không ai không đến Thuận Ý Trai, ăn tết, tặng bánh ngọt cũng lấy việc tặng bánh Thuận Ý Trai để vẻ vang, cảm thấy mặt mũi sáng sủa.
"Chỉ tiếc, Thuận Ý Trai bây giờ đã chẳng còn là Thuận Ý Trai lúc trước nữa." Lục Văn Tình cười khổ một tiếng: "Có lẽ, Ngô chưởng quỹ cũng đã nghe được một chút rồi đúng không."
Ngô Trác Viễn há hốc mồm, trong lúc nhất thời không biết nên nói tiếp như thế nào.
Hoàn toàn chính xác, Thuận Ý Trai từ sau khi Lục Thuận Ý qua đời vào năm trước, việc làm ăn đã không còn lớn bằng trước kia nữa.
Mà đổi lại, nhà Tề Thuận Trai bên ngoài kia, việc làm ăn liên tiếp thăng cao, rất nhanh đã lấn Bát Thuận Ý Trai, hiện nay, mọi người cũng chỉ đều nhận Tề Thuận Trai.
Dùng câu trước cửa vắng tanh như chùa bà đanh để nói về Thuận Ý Trai cũng không đủ.
Về phần nguyên nhân trong đó, Ngô Trác Viễn cũng không rõ ràng lắm, nhưng có lẽ cũng đã nghe nói một chút, nói là Tề Thuận Trai kia đưa sư phụ làm tất cả bánh ngọt của Thuận Ý Trai đi, bây giờ, đồ mà người ở lại Thuận Ý Trai làm, còn không sánh nổi với các cửa hàng bình thường khác nữa.