"Nhưng mà chuyện này cũng không đúng nha..." Bạch Trúc Diệp nhíu mày: "Nếu như lúa mạch nhà Thành thúc công không có độc, vì sao Tôn bá nương với Thuận bá bá lại thấy đau họng, giống như bị lửa thiêu như vậy?"
Chuyện Bạch Thổ Thuận ôm Tôn Thị đi giải độc ngày hôm đó huyên náo cực lớn, bốn người bọn họ, cũng cùng nhau đi.
Lúc ấy, dáng vẻ kia của Bạch Thổ Thuận và Tôn Thị, trông cào tim xé gan, rất khó chịu.
"Đây gọi là tác dụng tâm lý."
Tô Mộc Lam giải thích: "Cũng là một loại ám chỉ tâm lý, lấy một ví dụ để nói, chính là khi con mặc một bộ quần áo, người khác đều nói bộ quần áo này xấu, con nghe nhiều hơn cũng sẽ cảm thấy nhìn chỗ nào cũng đều không bình thường."
"Tôn bá nương với Thuận bá bá của các con cũng vậy, lúc đầu không có chuyện, nhưng người khác bảo họ đã ăn phải độc, chắc chắn cũng sẽ hoài nghi mình đã ăn phải độc, cũng sẽ cảm thấy đâu đâu cũng đều không bình thường."
"Loại tình huống này, càng rõ ràng hơn trên người của những người không phân biệt rõ sự vụ, vốn Tôn bá nương của các con đã chột dạ vì chuyện này, lại được tin này, chắc chắn đã bị doạ đến mất mật nên đã suy nghĩ lung tung."
"Giống như có những người suy nghĩ lung tung rồi nói mình thấy quỷ đồ đấy hả?" Bạch Lập Hạ hỏi.
"Gần giống như ý này." Tô Mộc Lam gật đầu: "Có điều chuyện này đây, nếu lý chính thúc của các con không có giải thích với bên ngoài, xem chừng cũng muốn mượn chuyện này để cảnh cáo người khác, tránh cho lại có người muốn được chiếm món lợi nhỏ."
"Cho nên nương chỉ giải thích với các con, các con biết là được rồi, đừng nói ra với người ngoài là được."
"Nương yên tâm, chúng con biết rồi."
Bốn đứa bé Bạch Thuỷ Liễu nặng nề gật đầu.
Vốn bốn đứa bé vô cùng hiểu chuyện, lại rất nghe lời Tô Mộc Lam, bây giờ đã đến tộc học được nửa năm, Bạch Học Văn vô cùng chú ý đến hành vi và cử chỉ, sau khi dạy bọn nhỏ đọc sách viết chữ, còn dạy thêm đạo lý làm người nữa.
Mà trong đạo lý làm người này, Bạch Học Văn nhiều lần nhấn mạnh ba loại, kiệm lời, thiết thực, trung thực.
Cho nên bốn đứa bé đều ghi nhớ lời dặn dò bấy giờ của Tô Mộc Lam.
Mà Tô Mộc Lam thấy thế, cũng là mỉm cười khẽ gật đầu.
Vốn bốn đứa bé đã sớm biết lo liệu việc nhà, chín chắn chững chạc hơn mấy đứa bé cùng tuổi nhiều, bây giờ lại càng khiến cho người ta cảm thấy có thể tin tưởng.
Tô Mộc Lam chợt có cảm giác vui mừng vì đứa con yêu của mình sắp trưởng thành, trên mặt đều tràn đầy nụ cười của di mẫu.
Mấy ngày nay trời liên tiếp mưa hai trận.
Thời tiết đã vào hè, trời mưa cũng là chuyện vô cùng bình thường, hơn nữa đều là mưa rào, đến nhanh mà đi cũng nhanh, nhưng lượng mưa cũng đủ lớn.
Hai trận mưa này có thể nói là mưa đúng lúc.
Vừa mới thu lúa mạch, là lúc đang muốn trồng cây nông nghiệp mùa thu, nước mưa tưới đều vào đất, có thể nói là đúng thời điểm.
Các nhà các hộ đã thu lúa mạch về kho, bắt đầu vội vàng gieo hạt bắp, các loại hoa màu, hạt vừng các loại vào trong ruộng.
Không có máy móc hiện đại, phải khống chế số lượng hạt bắp, đậu phộng, đậu nành các loại khi gieo xuống để đạt được sản lượng cao, lại cũng không thể gieo hạt quá nhanh như máy gieo hạt, chỉ có thể dùng xẻng đào hố, vừa đào vừa bỏ hai hạt giống vào đấy, tiếp theo lại lấp đi.
Cứ như vậy, hoàn toàn đều do sức người làm, vả lại lúc này buổi trưa nóng bức, chỉ có thể thừa dịp sáng sớm và buổi chiều mà làm, thời gian vô cùng gấp gáp.