Mục lục
Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch Thủy Liễu nhỏ giọng nói: "Con từ bé đã có thể nhớ được mọi chuyện, lúc cha ruột của con chết thì con cũng có đi đưa tang, đến bây giờ con vẫn nhớ rõ mọi chuyện, hôm đó trời mưa nhỏ, là cha giúp đỡ thu xếp hậu sự."

"Cha cho rằng con còn nhỏ, sau khi lớn lên sẽ không nhớ những chuyện lúc trước nữa, nhưng chuyện này là con không nói ra, cũng không dám nói, con sợ nếu cha biết được thì sẽ không coi con là nữ nhi ruột thịt của cha nữa, con rất sợ, thật sự rất sợ…."

"Con biết cha rất tốt với con, nương cũng đối xử tốt với con, con cũng coi cha nương là ruột thịt của mình…."

"Cha, nương, con là con gái ruột của hai người mà, là con gái ruột…."

Những giọt nước mắt lập tức rơi xuống từ trong hốc mắt của Bạch Thủy Liễu, cô bé đã khóc không thành tiếng, nghẹn ngào không thể nói nốt nửa câu còn lại.

Lựa chọn của cô bé đã vô cùng rõ ràng.

"Đúng vậy, là nữ nhi ruột thịt của ta, Thủy Liễu là con gái ruột của nương, là áo bông nhỏ của cha nương, ai cũng không thể cướp đi được." Hai mắt của Tô Mộc Lam đẫm lệ, ôm Bạch Thủy Liễu đang khóc đến mức nước mắt giàn giụa vào trong ngực, thấp giọng vỗ về.

Tiểu cô nương ở trong lòng ngực bởi vì khóc quá nhiều nên vẫn luôn nấc nghẹn từng cơn, nhưng vẫn vươn tay ôm chặt lấy cánh tay của Tô Mộc Lam, dường như đang lo lắng nếu chỉ cần cô bé buông tay ra thì Tô Mộc Lam sẽ không cần cô bé nữa, gia đình này cũng không cần cô bé nữa.

"Ngoan nào, con yên tâm, cha nương nhất định sẽ che chở con, nữ nhi ruột thịt của chúng ta thì người bên ngoài đừng có nghĩ đến chuyện muốn tới nhận thân lung tung nữa."

Tô Mộc Lam nói: "Nếu dám tìm tới cửa thì để xem nương có lấy gậy gộc đuổi bọn họ ra ngoài hay không!"

"Còn có con." Bạch Lập Hạ đang trốn bên cạnh cũng nhảy ra, vỗ ngực ầm ầm: "Mấy ngày nay cha vừa mới dạy cho con một bộ quyền pháp, con đã rèn luyện rất thuần thục rồi, nếu bọn họ dám đến đây thì con đảm bảo sẽ đánh cho họ rơi răng đầy đất!"

"Đại tỷ yên tâm đi, muội nhất định sẽ bảo vệ tỷ thật tốt."

"Ai dám đến thì con sẽ lấy kim đâm người đó, đại tỷ là tỷ tỷ ruột thịt của con, ai dám nói không phải thì sẽ khâu miệng của hắn lại!" Bạch Mễ Đậu và Bạch Trúc Diệp cũng lớn tiếng nói.

Không cần phải nói gì nữa, bốn đứa trẻ đã giả vờ ngủ nhưng thực ra thì đã trốn ở bên ngoài để nghe lén tất cả mọi chuyện nên đều đã biết hết rồi.

Có vẻ như câu nói giấy không gói được lửa vẫn luôn là một đạo lý không thể thay đổi.

Có một số việc cuối cùng thì cũng không thể che giấu được nữa.

Nhưng mà như vậy cũng tốt, mặc dù không hề có chung huyết thống nhưng vẫn là một gia đình đồng lòng chung sức, vẫn có thể vượt qua tất cả những khó khăn phía trước.

Tô Mộc Lam và Bạch Thạch Đường nhìn thoáng qua nhau, sau đó đều kiên định gật đầu.

- ---

Mặt trời gần như đã lên cao một khoảng lớn, cửa nha môn cũng đã mở rộng, nha sai lần lượt đứng ở hai bên, sắc mặt đều vô cùng nghiêm túc.

Bầu không khí có thể nói là rất trang trọng và nghiêm túc, khiến cho trong lòng một vài người cũng đang run rẩy.

Cố Tu Văn đập kinh đường mộc trên án một cái (*Kinh đường mộc là một khối gỗ cứng hình chữ nhật có góc cạnh, kích cỡ thường là vừa tay người cầm.

Được sử dụng để hỗ trợ quan xử án trên công đường để đảm bảo trật tự và nghiêm minh.

), sau đó giương mắt nhìn lướt qua bên dưới, cao giọng nói: "Người đang quỳ xuống là ai, tố cáo người nào, chuyện gì?"

"Bẩm Huyện thái gia, thảo dân là Ngưu Bát Cân của thôn Ngưu gia, tố cáo Bạch Thạch Đường của thôn Bạch gia đã bắt cóc cháu gái ruột của nhà ta là Ngưu Thủy Liễu."

Ngưu Bát Cân vùi đầu thấp xuống, nói hết những lời đã sớm học thuộc làu làu ra: "Thảo dân là người của thôn Ngưu gia, cha nương mất sớm, chỉ có thảo dân và đệ đệ Ngưu Cửu Cân sống nương tựa lẫn nhau."

"Ngưu Cửu Cân cao lớn khôi ngô, luôn ở trên huyện thành làm công cho người khác để kiếm tiền bạc, sau đó được tuyển vào tiêu cục, giúp người ta vận chuyển hàng hóa kiếm tiền.

Mấy năm trước, đệ đệ Ngưu Cửu Cân bởi vì trên đường đi áp tải hàng hóa gặp phải cướp bóc, bị chém mấy đao nên đã mất mạng trên đường, tức phụ của hắn cũng bỏ lại cháu gái để đi tái giá."

"Theo lý mà nói thì Ngưu Thủy Liễu này mang họ Ngưu, là người của gia đình ta, nên để cho người làm đại bá như ta nuôi dưỡng, nhưng Bạch Thạch Đường này lại thấy Thủy Liễu nhà ta là một cô nương, sau này nếu xuất giá thì có thể thu được một khoản tiền lễ hỏi lớn nên không trải qua sự đồng ý của nhà ta liền mang Ngưu Thủy Liễu về nhà mình, còn nói dối người khác đó là nữ nhi ruột thịt của hắn."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK