Hai đứa nhỏ cũng cực kì cảm ơn.
Ngoại trừ bên học đường thì phía gia tộc cũng do Bạch Khang Nguyên làm chủ, lấy ra một số đồ vật từ nhà thờ tổ để làm khen thưởng cổ vũ Bạch Mễ Đậu và Bạch Vĩnh Hòa.
Những người khác trong thôn cũng đều đến tận nhà chúc mừng.
Khi đến chơi cũng không phải là tới tay không mà tất cả đều mang theo quà tặng.
Đều là gà nhà mình nuôi, trứng gà thu hoạch từ nhà, hoặc là một ít rau xanh thu hoạch từ trong ruộng đất, vải bố tự dệt, vừa có thể làm quà tặng vừa không đến mức có vẻ quá khách sáo xa cách.
Quan hệ xã giao trong thôn trước nay đều là như vậy, nhà Bạch Kim Bắc và Tô Mộc Lam đều nhận được quà tặng, cũng nhân tiện cảm ơn mọi việc từ trước đến nay.
Mấy ngày sau, Bạch Vĩnh Hòa và Bạch Mễ Đậu phải đi đọc sách trên huyện học.
Học tập và ăn ở đều ở trong huyện học, khi đi chỉ cần mang theo chăn đệm, quần áo để mặc, giấy bút mực đã dùng quen tay và sách của bản thân là được rồi.
Ngày thường vẫn luôn học tập ở trong huyện học, mỗi hai tháng có thể nghỉ ngơi năm ngày, lúc đó có thể về nhà cũng có thể tiếp tục ở lại huyện học.
Tô Mộc Lam giúp Bạch Mễ Đậu thu dọn quần áo, chăm đêm,...….
để trước khi khai giảng một ngày đưa cậu bé lên trên huyện học.
"Đến huyện học thì việc chăm chỉ đọc sách là quan trọng nhất, nhưng con phải nhớ những gì nương đã nói, mọi việc phải lấy sức khỏe của bản thân làm tiền đề, không thể bởi vì đọc sách mà mất ăn mất ngủ được, đến lúc cơ thể bị suy sụp thì sách này không đọc còn hơn."
"Ngoài ra, nương cũng gói cho con mứt lê để mang theo, bây giờ thời tiết nóng dễ phát hỏa, khi uống nước con có thể cho thêm một ít vào nhưng đừng uống quá nhiều, sau khi uống xong nhớ phải súc miệng, mứt lê hơi ngọt đừng làm cho răng bị sâu."
"Quần áo cũng đã gói kĩ cho con rồi, tiền bạc cũng đã chuẩn bị một ít, ăn uống hàng ngày không cần quá tiết kiệm, nếu có chuyện gì thì có thể tìm người nhắn cho Liêu chưởng quầy của Linh Lung
Các, như vậy thì tin tức sẽ được báo về nhà nhanh hơn."
"Đúng rồi, túi hương này con cũng cầm theo, đây là trúc Diệp khâu cho con, bên trong bỏ rất nhiều thảo dược và hương liệu để khử mùi thuốc, ngày thường dùng để đuổi muỗi là tốt nhất…."
Bạch Mễ Đậu nghe Tô Mộc Lam dặn dò từng câu một, vừa nghe vừa thỉnh thoảng gật đầu tỏ vẻ bản thân đã nhớ kỹ.
Chỉ là nghe một lúc thì lại nhấp môi mỉm cười.
"Làm sao vậy?" Tô Mộc Lam có chút kì lạ.
"Con chỉ đang nghĩ, ngày thường nương vẫn luôn nói là không thể nuông chiều quá mức, nếu không sẽ giống như những bông hoa được trồng ở trong nhà kính, chỉ cần vừa đi ra ngoài là sẽ bị gió thổi hoặc bị dầm mưa dãi nắng đánh cho tơi bời, chúng con phải giống như cây tùng cây bách, gặp được tuyết rơi dày cũng không hề sợ hãi."
Bạch Mễ Đậu nắm chặt tay của Tô Mộc Lam, nhẹ giọng nói: "Nương, con đã lớn như vậy rồi, đã có thể trở thành cây tùng cây bách rồi, nương không cần phải lo lắng như vậy đâu, con nhất định có thể chăm sóc tốt cho bản thân, nương yên tâm đi."
Những lời nói này được nói ra bằng một giọng nói vẫn còn hoàn toàn là trẻ con, nhưng câu chữ lại có trật tự, giọng điệu như người lớn vậy.
Tô Mộc Lam nhìn Bạch Mễ Đậu trước mặt, lại nhớ tới lúc mới đến nơi này, cậu bé nhìn giống như mầm cây nhỏ, bởi vì suốt ngày bị đánh đập nên ngay cả nhìn cũng không dám nhìn nàng, bây giờ đã cao thêm một cái đầu, cả người cũng hăng hái hơn nhiều.
Tô Mộc Lam cảm thán thời gian trôi qua thật là nhanh, cũng cảm thán mầm cây nhỏ ngày nào nay đã trưởng thành rồi.
Hơn nữa còn phát triển mạnh mẽ, khiến người khác phải khen ngợi.
Nhưng mà trên con đường trưởng thành thì vẫn luôn đi kèm với sự chia ly.
Để bay lượn trên bầu trời thì con chim non nhất định phải rời khỏi tổ.