Hai nhà Tô Mộc Lam và Bạch Kim Bắc thương lượng một chút, mỗi nhà ra năm lượng bạc, trước mặt toàn bộ mọi người trong thôn tặng cho nhà thờ tổ của dòng họ, cũng cung cấp tiền để sửa thêm vài cái giếng ở cuối thôn…
Nước, là nhu cầu cơ bản cần thiết hàng ngày.
Ăn cơm và uống nước, trồng trọt cũng dùng nước, không thể tách rời nước ra khỏi cuộc sống hàng ngày.
Trong thôn cũng không phải không có giếng, nhưng số lượng vẫn còn hạn chế, bây giờ có thêm nhiều giếng hơn cũng sẽ càng thuận tiện cho người dân trong thôn hơn.
Sửa giếng nước, có thể nói là chuyện mà tất cả mọi người đều đồng ý, cũng cảm thấy Tô Mộc Lam và Bạch Kim Bắc làm được chuyện tốt cho thôn, nên tất cả đều giơ ngón tay cái lên với hai người.
Ngay cả người dân ở làng bên cũng khen ngợi Tô Mộc Lam và Bạch Kim Bắc đối xử với dòng họ rất hào phóng.
Đương nhiên cũng có một số người nghe xong chuyện này thì lại bĩu môi.
"Mỗi người vừa chi ra đã là năm lượng bạc, hai người cộng lại là mười lượng bạc, đã vượt qua tiền công kiếm được trong ba năm củba người bình thường, ra tay hào phóng như vậy thì chắc chắn xưởng trứng muối còn kiếm được nhiều tiền hơn."
"Mười lượng bạc còn ở chỗ này giả bộ lương thiện, thật sự không ngại mất mặt hay sao, làm buôn bán kiếm được nhiều tiền như vậy mà cũng không lấy thêm nhiều tiền ra để quyên góp, nói đi nói lại thì tâm tư vẫn còn đen tối lắm đấy."
"Mấy người các ngươi cũng quá không tiền đồ rồi, chỉ quyên có mười lượng bạc cho thôn mà đã khiến các ngươi vui vẻ như vậy, chỉ đưa chút tiền công đã khiến các ngươi điên cuồng, hoàn toàn không hiểu được người ta dựa vào mồ hôi nước mắt của các ngươi kiếm được bao nhiêu tiền!"
Lời này là người bên ngoài thôn nói, sau khi truyền vào tai người của thôn Bạch gia thì tất cả mọi người trong thôn Bạch gia đều bị chọc cho tức giận.
"Hai nhà người ta tốt xấu gì cũng quyên góp mười lượng bạc cho nhà thờ tổ, ngươi thì quyên góp được bao nhiêu? Nhìn bộ dạng của ngươi thì sợ là mười đồng tiền cũng không có rồi."
"Còn không phải sao, nói ra thử xem, bản thân đã quyên góp được bao nhiêu, trước tiên phải nhìn lại bản thân đi đã, rồi hẵng nói người khác."
"Quyên góp tiền bạc cho nhà thờ tổ là tình cảm, không quyên góp thì cũng không phải là trách nhiệm, ta sống tới từng này tuổi rồi còn lần đầu tiên nghe thấy có người chê người khác quyên góp ít, sao nào, nhất định phải bắt người ta quyên góp tất cả của cải của mình, sau đó sống qua ngày thì ngươi mới vui vẻ hả?"
"Đúng vậy, người ta có thể mở xưởng kiếm tiền thì đó là bản lĩnh củba người ta, tiền công trả cũng không thiếu một đồng, hơn nữa còn trả cao hơn bên ngoài, không hề có một chút lỗi lầm nào với người làm công như chúng ta."
"Người nói ra những lời như vậy, nếu không phải ngu xuẩn thì chính là xấu xa, ta thấy tám phần là người kia thấy xưởng trứng muối củba người ta kiếm được tiền, lại thấy người của thôn Bạch gia chúng ta không cần đi ra ngoài làm công cũng có thể kiếm được tiền, không vất vả mà còn gần nhà, trong lòng không thấy cân bằng rồi."
"Ta nghĩ rằng Đúng vậy, nói những lời mỉa mai, muốn châm ngòi mối quan hệ giữa xưởng và người bên trong thôn, muốn khiến cho chúng ta nội đấu, sau đó xưởng không thể tiếp tục sản xuất được nữa, chúng ta cũng không kiếm được tiền nữa thì mấy người đó mới vui vẻ."
"Như vậy thì chúng ta cũng không thể bị lừa gạt!"
"Chẳng những không thể bị lừa mà còn phải tìm ra tên khốn kia, xem cuối cùng là ai rảnh rỗi nói ra mấy chuyện như này, muốn gây chuyện sao."
"Phải đập nát cái miệng của bọn hắn, cho mấy người đó biết người của thôn Bạch gia cũng không phải dễ lừa gạt, dễ bị xúi giục, nếu không mấy người đó về sau còn coi người của thôn Bạch gia như kẻ ngốc!"
"Đúng đúng đúng, phải tìm ra và dạy dỗ mấy người đó một trận, nhìn xem mấy người này đã làm ra những việc gì!"
Người của thôn Bạch gia ồn ào nhốn nháo hỏi thăm xung quanh xem ai là người nói mấy lời kia.
Hỏi tới hỏi lui thì cũng đã hỏi thăm ra, là một người tên là Tiễn Đa Dư ở thôn Tiễn gia cách thôn Bạch gia không xa, đã nói ra những lời xúi giục này.