Hắn và Tô Mộc Lam đã ở chung phòng một thời gian rồi mà vẫn chưa có động tĩnh gì.
Nhìn Tô Mộc Lam rất thích Bạch Vĩnh Lạc, đối xử với mấy đứa nhỏ trong nhà cũng rất yêu thương, chắc hẳn nàng rất thích trẻ con, có lẽ cũng muốn tự mình sinh một đứa.
Bạch Thạch Đường cũng trộm đi xem qua đại phu, mọi thứ đều không có vấn đề gì, tuy rằng hắn cũng có lòng muốn cho Tô Mộc Lam đi khám nhưng lại sợ khiến cho nàng nghĩ nhiều nên chưa từng nói qua chuyện này.
Nếu Tạ Quảng Bạch đã đến đây, vậy thì có thể lấy lý do hắn nguyện ý giúp mọi người khám bệnh để thuận tiện khám cho Tô Mộc Lam một lần.
Nếu mọi thứ đều khỏe mạnh thì là kết quả tốt nhất.
Nhưng nếu có việc gì thì cũng phải xem xét ý nguyện của Tô Mộc Lam.
Dù sao có sinh con hay không thì nàng vẫn là thê tử duy nhất của hắn, trong nhà cũng không thiếu trẻ em, bọn nhỏ cũng rất nghe lời và hiểu chuyện, cũng rất hiếu thảo với bọn họ nên có con ruột của bản thân hay không cũng không quan trọng.
"Được." Tạ Quảng Bạch thuận miệng đồng ý: "Ta thấy thôn của đệ cũng không nhỏ, dứt khoát mở một buổi chữa bệnh từ thiện đi, cùng khám cho tất cả mọi người trong thôn luôn."
"Đệ không biết đâu, trên đường đi đến nơi này, bởi vì thời gian quá gấp gáp nên dọc đường đi ta cũng không dám ở lại lâu để khám bệnh cho người khác, quả thật là đang nghẹn chết rồi, đệ cũng đừng chậm chạp nữa, chờ sau khi ăn xong cơm trưa thì liền nói với người trong thôn một tiếng đi."
Tạ Quảng Bạch là người điên điển hình, thích nhất là sự náo nhiệt.
Hơn nữa hắn cũng không phải người rất khó để cầu kiến giống như các danh y có thanh danh bên ngoài, người đến khám bệnh càng nhiều thì hắn càng vui vẻ, có đôi khi quá hưng phấn thì việc khám bệnh hai ngày hai đêm không ngủ là chuyện bình thường.
Lúc này nghe Bạch Thạch Đường nói đến chuyện khám bệnh thì lập tức nảy sinh ý định muốn khám cho cả thôn.
Nhưng mà Bạch Thạch Đường cũng biết Tạ Quảng Bạch làm như vậy là bởi vì muốn giúp hắn củng cố thêm uy tín ở trong thôn, có thêm nhiều hảo cảm từ người khác.
Tiền khám bệnh rất quý giá, rất nhiều người cho dù cơ thể không thoải mái lắm nhưng đa số đều chịu đựng, ngay cả người muốn yêu thương thân thể của mình thì nhiều thời điểm cũng không thể tìm được đại phu tốt.
Bây giờ gặp phải đại phu có y thuật cao siêu như Tạ Quảng Bạch, lại miễn phí chữa bệnh cho người trong thôn thì mọi người tất nhiên sẽ rất biết ơn.
Bạch Thạch Đường hiểu rõ, nhưng mà cũng không nói ra miệng, chỉ đồng ý với hắn, lại thấy bọn nhỏ đã tan học và Tô Mộc Lam cũng đã hầm xong thịt dê kho tộ, nên liền gọi Tạ Quảng Bạch đi ăn cơm trưa.
Thịt dê kho tộ có hương vị đậm đà, hơi cay nhẹ, màu sắc tươi sáng, cả sắc màu cả mùi vị đều đầy đủ, trùng hợp là Tạ Quảng Bạch cũng rất thích ăn thịt dê, nên đã liên tục khen ngợi hương vị tuyệt vời của thịt dê kho tộ, mãi cho đến khi không thể ăn thêm được nữa thì mới dừng chiếc đũa.
Sau khi ăn cơm trưa xong thì Bạch Thạch Đường liền đi tìm Bạch Khang Nguyên để nói chuyện Tạ Quảng Bạch muốn chữa bệnh từ thiện ở trong thôn.
Có đại phu đến chữa bệnh từ thiện, còn là đại phu như Tạ Quảng Bạch thì Bạch Khang Nguyên tất nhiên là ngay lập tức đồng ý, gọi người quét dọn sạch sẽ một phòng trống ở bên trong nhà thờ tổ, lại ở bên trong đốt một lò than sưởi, bày bàn ghế, nhìn vô cùng sạch sẽ và ấm áp.
Sau khi đã thu xếp xong mọi thứ, thì Bạch Khang Nguyên liền gọi Bạch Tam Thành đến hỗ trợ.
ên trong thôn cũng chỉ có Bạch Tam Thành hiểu được y thuật,
để cho ông ấy giúp đỡ Tạ Quảng Bạch thì cũng coi như là thích hợp.
Dù sao một danh y như vậy đến một thôn nhỏ như thôn Bạch gia để chữa bệnh từ thiện thì tất nhiên không thể để việc gì cũng đến lượt hắn ra tay.
Mà Bạch Tam Thành sau khi biết được trình độ y thuật của Tạ Quảng Bạch cao siêu như thế nên cũng lập tức vội vàng đồng ý.