Mục lục
Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời tiết ngày xuân, nếu là có mây dày thì trời dễ mưa, Tô Mộc Lam không chần chờ, sớm làm cơm chiều, cả nhà ăn xong cơm chiều thì sớm lên giường nghỉ ngơi.

Đêm khuya, gió nổi lên, thổi qua cây táo ở trong sân làm cành lá va vào nhau kêu xào xạc.

Không biết là do cảnh cửa nào hay là cửa sổ chưa được đóng kỹ mà lúc này bị gió thổi, phát ra tiếng kẽo kẹt rất nhỏ.

Tô Mộc Lam bị tiếng động này làm bừng tỉnh, mở mắt.

ên ngoài tuy có gió, nhưng gió đã thổi tan mây mù che khuất nắng chiều, bây giờ trăng treo giữa trời, bên ngoài sáng vằng vặc, từ trong phòng vẫn có thể nhìn thấy bóng cây phản chiếu trên cửa sổ khi được ánh trăng chiếu rọi.

Tô Mộc Lam chớp mắt, đang do dự không biết có nên chui ra khỏi ổ chăn ấm áp để đi tìm nơi phát ra tiếng "Kẽo kẹt" hay không, bất chợt nhìn thấy trên cửa sổ phản chiếu bóng dáng của một quái vật khổng lồ.

Ngay sau đó, một tiếng meo vang lên.

Nhìn thấy thân hình tròn trịa, chiếc đuôi dài cong queo đang lắc lư, không cần đoán cũng biết đó là Đại Hoàng đang qua lại "Tuần tra" ở trong sân theo thường lệ.

Chẳng qua là nó ngồi xổm phía trên cửa sổ, bị ánh trăng phản chiếu khiến thân thể bị kéo dài ra quá mức, vì vậy hình thể khiến người ta cảm thấy kinh dị.

Lúc này Tô Mộc Lam bị tiếng động đánh thức làm tỉnh hẳn ngủ, đang suy nghĩ xem có nên đi đùa giỡn Đại Hoàng, dọa nó một chút hay không thì lại thấy Đại Hoàng nhảy "Vèo" từ cửa sổ xuống.

Ngay sau đó, Tô Mộc Lam nghe được tiếng "sột soạt", dường như là tiếng Đại Hoàng leo cây, cùng với tiếng gầm nhẹ "Meo" một cách tàn nhẫn.

Kế tiếp, đó là tiếng kêu trầm thấp.

Tuy rằng tiếng kêu rất nhỏ, nhưng Tô Mộc Lam cũng phân biệt được, là tiếng người kêu.

Rất nhanh lại truyền đến tiếng bịch, hình như có tiếng thứ gì đó rơi xuống mặt đất.

Nhìn tình thế này thì … Trong nhà có trộm!

Tô Mộc Lam giật mình một cái, bò dậy khỏi giường, vội vàng mặc xong áo ngoài, đi đập cửa bốn chị em Bạch Thủy Liễu, đập cửa kêu rầm rầm, càng lớn tiếng nói "Thủy Liễu, Lập Hạ, các con mau tỉnh lại, trong nhà có kẻ trộm".

"Mau lên một chút, đi nhìn xem kẻ nào không có mắt lẻn vào nhà chúng ta ăn trộm."

"Dưới gối đầu của ta đã để sẵn dao, ta đã cầm, các con mau cầm vũ khí đi!"

Tô Mộc Lam kêu rất to, nhưng không đi mở cửa chính.

Nàng cố ý gây ra tiếng động lớn để kẻ trộm kia biết chủ nhân của nhà này đã tỉnh, sớm rời đi, đồng thời cũng tránh cho kẻ trộm kia thẹn quá thành giận, vào nhà đả thương người.

Mà bốn đứa đầu củ cải nghe thấy tiếng gọi dậy của Tô Mộc Lam, cuống quít bò dậy khỏi giường, mặc quần áo vào, không kịp xỏ giầy, thuận tay cầm cái chổi ở phía sau cửa để dùng phòng thân.

"Nương, hiện tại chúng ta nên làm thế nào, bây giờ đi ra ngoài sao?" Bạch Thủy Liễu nắm chặt cái chổi trong tay, giọng nói hơi run rẩy.

Trong nhà gặp kẻ trộm, là lần đầu tiên gặp phải, nếu nói không sợ hãi thì không đúng.

Hơn nữa không chỉ có một mình Bạch Thủy Liễu, ba đứa trẻ còn lại trên mặt còn có thể duy trì bình tĩnh, trên thực tế sau lưng đã sớm ướt đẫm.

"Cứ từ từ đã." Tô Mộc Lam nín thở tập trung suy nghĩ, nhìn ra ngoài qua khe cửa.

Trong lòng nàng lúc này cũng rất lo lắng.

Lúc này trong sân, ánh trăng rải đầy đất, không nhìn thấy nửa bóng người.

Chỉ nhìn thấy duy nhất Đại Hoàng nhảy dựng lên đầu tường, sau đi nghênh ngang đi một vòng ở trong sân liền tới chỗ cửa nhà chính, nhìn về phía Tô Mộc Lam kêu một tiếng "meo".

Tiếp theo ngồi xổm ngồi xuống, quét qua quét lại cái đuôi trên mặt đất.

Tiếng kêu nhẹ nhàng hơn nhiều so với tiếng kêu dữ tợn vừa rồi, hơn nữa động tác này cũng rất nhàn nhã tự đắc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK