Về đến nhà thì Tô Mộc Lam đã thu thập gần như xong hết rồi…
Hai cái giỏ trúc lớn, mấy cái giỏ trúc nhỏ, đồ vật dùng để ngụy trang cũng đều được bỏ vào.
"Bên ngoài sao rồi?" Tô Mộc Lam ở nhà nhưng vẫn mơ hồ nghe được tiếng động ở bên ngoài, chỉ là nghe lời Bạch Thạch Đường dặn dò, vẫn luôn ở trong nhà không đi ra ngoài xem.
"Người của thôn Trầm gia đã đi rồi."
Bạch Thạch Đường kể lại từ đầu đến cuối chuyện vừa xảy ra cho Tô Mộc Lam nghe, sau đó nói: "Ta vừa rồi cũng đã đi cửa thôn nhìn qua, sau đó đi một đường thẳng tới đường lớn xem xét một chút nhưng không nhìn thấy người của thôn Trầm gia nữa." "Vậy là tốt rồi." Tô Mộc Lam thở phào nhẹ nhõm.
Bạch Đào Chi và Bạch Thanh Táo ở bên cạnh cũng thở hổn hển.
Vừa lúc nãy nghe động tĩnh ở bên ngoài thì hai tỷ muội đã vô cùng khẩn trương.
Sợ người của thôn Trầm gia đi lục soát từng nhà ở thôn Bạch gia để tìm người thì sẽ bắt được Bạch Đào Chi.
Nếu thật sự bị Ba huynh đệ Trầm gia mang về thì lúc này nàng chắc chắn sẽ sống không bằng chết.
Bạch Đào Chi vẫn luôn không nói chuyện, gắt gao nắm chặt hai tay, răng cắn chặt vào môi, bản thân chảy máu lúc nào cũng không phát hiện ra, bây giờ thở phào nhẹ nhõm thì mồ hôi trên trán mới rơi xuống từ hai má.
"Hai đứa cũng đừng chậm trễ nữa, nhanh chóng ăn bữa sáng rồi chúng ta lập tức xuất phát." Tô Mộc Lam nói.
Bạch Thủy Liễu dẫn đệ đệ muội muội đi xới cơm bày mâm, Bạch Đào Chi và Bạch Thanh Táo cũng vội vàng giúp một tay.
Bạch Thạch Đường đi múc nước rửa tay về thì nghe được lời nói của Tô Mộc Lam, giật mình hỏi: "Ngươi cũng muốn đi sao?"
"Cùng nhau đi đi, trên đường còn có thể chăm sóc lẫn nhau." Tô Mộc Lam nói.
Nếu trên đường đi thật sự gặp phải người của thôn Trầm gia thì bọn họ đi nhiều người sẽ có thể hỗ trợ che giấu cho nhau.
Hơn nữa, người của thôn Trầm gia có phong cách vô cùng hung dữ, Ba huynh đệ Trầm Ngũ Kim cũng đều là người không nói đạo lý, luôn có câu nói loạn quyền có thể đánh chết lão sư phụ, mặc dù Bạch Thạch Đường có công phu trên người nhưng sợ rằng hắn cũng không đối phó được nhiều người như vậy.
Nếu có nàng đi cùng thì tốt xấu gì cũng có thêm người giúp đỡ.
Chuyện này là nàng đồng ý giúp đỡ, không thể để một mình Bạch Thạch Đường gánh chịu tất cả rủi ro được.
Bạch Thạch Đường nghe vậy thì dừng lại một chút sau đó mới gật đầu: "Ừm."
Vôi vàng ăn xong bữa sáng.
Tô Mộc Lam và Bạch Thạch Đường lập tức chuẩn bị xuất phát.
Trong giỏ trúc lót một lớp rơm lúa mì, để cho Bạch Đào Chi và Bạch Thanh Táo lần lượt ngồi xổm trong mỗi cái giỏ, sau đó đắp một lớp chăn bông lên trên, rồi lại đặt thêm ít vải dệt,...….
lên trên cùng và buộc ngoài bằng dây thừng.
Còn trong mấy giỏ trúc nhỏ thì lần lượt đựng trứng muối, khoai lang và một số đồ ăn khác.
Đặt mấy giỏ trúc này trên xe cải tiến hai bánh rồi lấy dây thừng thô to buộc cố định lại, Bạch Thạch Đường đánh xe và Tô Mộc Lam thì ngồi ở bên cạnh, còn cầm theo một chăn bông nhỏ để đắp chân.
Bộ dạng này nhìn như thế nào cũng giống như một đôi phu thê đang cùng nhau đi lên huyện thành để bán đồ.
Dặn do bốn tỷ đệ Bạch Thủy Liễu là nếu buổi trưa bọn họ không về nhà thì bốn đứa nhỏ tự nấu cơm ăn, sau đó Bạch Thạch Đường vung roi lên, đánh xe trâu ra khỏi cửa.
Mấy người trong thôn nhìn thấy Bạch Thạch Đường và Tô Mộc Lam thì đều vô cùng thân thiết chào hỏi.
"Đi ra ngoài à."
"Vâng, đi lên huyện thành một chuyến." Bạch Thạch Đường cười vô cùng tự nhiên: "Thím có muốn mua hộ đồ vật gì không?"
"Không cần, không cần, bây giờ đang đón năm mới nên cũng không thiếu gì cả." Đối phương cười nói.
"Vậy được." Bạch Thạch Đường gật đầu.
Cứ như vậy đi thẳng một đường ra khỏi thôn rồi đi tới đường lớn.
Đang là những ngày đầu năm mới, vẫn còn có nhiều người đi thăm người thân đầu năm nên trên đường cũng có không ít người đi lại.