Bạch Khang Nguyên há miệng muốn nhắc nhở.
Chẳng qua vừa muốn há miệng ra nói, Bạch Khang Nguyên vẫn đành nuốt những lời bên cửa miệng xuống…
Vốn dĩ tính tình của Bạch Học Văn quái đản, người khác nói hắn sẽ không nghe lọt tai, hiện tại ông muốn khuyên, e là sẽ khuyên uổng công vô ích.
Thôi được thôi được, dù sao cũng nhắc nhở hắn rồi, hắn cũng biết thân phận của Cố tiểu thư, nếu đến lúc đó hắn làm xảy ra chuyện xấu gì, nếu chuyện không có gì ầm ĩ thì thôi, nếu làm lớn chuyện thì …
Kia đến lúc đó cũng chỉ có thể nói, số mệnh gia tộc thôn Bạch Gia không tốt.
Bạch Khang Nguyên chắp tay sau lưng, mang theo cảm xúc phức tạp rời khỏi lớp học trong tộc.
Mà ba chị em Bạch Thủy Liễu sau khi xác định được từ chính miệng của Bạch Thạch Đường rằng buổi chiều Cố Vân Khê có thể cùng các nàng đi học, đứa nào cũng cao hứng, cười ngoác miệng đến mức dường như khóe miệng kéo đến tận mang tai.
Mấy đứa ba chân bốn cẳng giúp đỡ Cố Vân Khê chuẩn bị đồ vật phải dùng khi đến lớp học trong tộc vào buổi chiều.
Hiện tại sách vở mà mấy đứa học, trong khoảng thời gian này mỗi người chép được vài tờ khác nhau, lúc này đã chép được hơn nửa quyển sách, dùng kim chỉ đóng thành một cuốn sách, đưa cho Cố Vân Khê cầm để dùng.
Ngoài ra còn có giấy và bút mực, ba đứa cũng góp thành một bộ đưa cho Cố Vân Khê.
"Mấy ngày hôm trước Mễ Đậu đi huyện thành ghi tên đăng ký khảo thí vào trường huyện đã mua cái bút này, chờ đến khi ngươi tới ở thì dùng, không ngờ lại có tác dụng nhanh như vậy." Cố Vân Khê thấy thế, cũng cưới hì hì.
Khi cô bé tới cũng mang theo một ít đồ vật đang sử dụng tới.
Bao gồm cả những thứ không trong giới hạn, quần áo ngày thường, một ít đồ dùng hàng ngày, cũng có một bộ giấy và bút mực.
Nhưng hiện tại mấy chị em nhà họ Bạch góp được một bộ như thế này là tấm lòng của bọn họ, Cố Vân Khê liền thu nhận lấy, nhìn về phía ba chị em Bạch Thủy Liễu nói lời cảm ơn, lấy túi vải đóng gói đồ vật cẩn thận, sau đó đi theo ba chị em Bạch Thủy Liễu tung tăng nhảy nhót đi đến lớp học trong tộc.
Cố Vân Khê là con gái của Cố Tu Văn, mà Cố Tu Văn lại là đương kim huyện lệnh, lúc trước khi Cố Tu Văn tới thôn Bạch Gia thì mọi người cũng đã biết, đương nhiên con gái của ông cũng không ngoại lệ.
Cho nên khi những người ở lớp học trong tộc nhìn thấy Cố Vân Khê tới lớp học cũng rất kinh ngạc.
Thậm chí mang theo một chút sợ hãi cùng mất tự nhiên, ngay cả việc ngước mắt lên nhìn Vân Khê mà cũng không dám.
Rốt cuộc nhà người ta là quan, bọn họ là dân, là người bình thường kiếm ăn từ đồng ruộng quê mùa, không cùng cấp bậc với loại người như thiên kim tiểu thư như thế này.
Quan niệm về cấp bậc thâm nhập sâu vào xương cốt, đối với đám con nít này cũng không có ngoại lệ.
Chỉ có mấy đứa trẻ trước đó đã từng thấy Cố Vân Khê đi theo ba chị em Bạch Thủy Liễu đào rau dại, biết Cố Vân Khê cũng không phải là loại người vênh mặt hất hàm sai khiến, ngược lại là cực kì dễ nói chuyện, hành động cử chỉ không có phân biệt gì cùng các nàng, cũng không có ý xem thường các nàng.
Chúng cảm thấy Cố Vân Khê là một cô nương tính tình hiền hoà, cho nên có ấn tượng rất tốt đối với Cố Vân Khê, lúc này cũng không sợ nàng, tiến đến một chỗ nói chuyện cùng Cố Vân Khê.
Mà Cố Vân Khê cũng cười khanh khách nố chuyện phiếm cùng mọi người, chờ đến giờ học thì nghiêm túc nghe giảng bài giống những người khác.
Khi đi học, Hách Thành Châu dường như không hề đối xử với cô bé khác với đám trẻ còn lại, đối xử với cô bé bình thường như những đứa trẻ khác.
Bởi vì hôm nay vừa học một đoạn văn, yêu cầu bài tập là phải ngâm nga đọc, Cố Vân Khê đọc hơi nói lắp, câu cuối cùng còn quên mất, bởi vậy bị phạt, đứng nghe nửa tiết bài giảng.
Những đứa trẻ khác thấy thế, trong lòng cũng không có ngăn cách và sợ hãi như trước nữa, khi tan học cũng sôi nổi đi tìm Cố Vân Khê chơi đùa ầm ĩ.