"Mong rằng Huyện thái gia làm chủ cho nhà chúng ta gia, để cháu gái ta có thể trở về nhà, hoàn thành tâm nguyện này cho đệ đệ ta, cũng xin Huyện thái gia suy xét nể tình nhà ta chia lìa với thân nhân nhiều năm mà phạt Bạch Thạch Đường không biết tốt xấu kia một trăm lượng bạc, bồi thường cho nhà ta."
"Xin thái gia làm chủ cho nhà chúng ta."
Ngưu Bát Cân dứt lời, hướng về phía Cố Tu Văn dập đầu thật mạnh kêu thành tiếng xuống đất, hơn nữa còn ôm bài vị của Ngưu Cửu Cân vào trong ngực mình, khóc lóc thảm thiết, "Nhị đệ yên tâm, có Huyện thái gia ở đây, đại ca nhất định giúp đệ đòi lại con gái về, hàng năm thắp hương dập đầu cho đệ, để đệ yên tâm nhắm mắt……"
Bộ dáng kia nhìn thật đáng thương, ngay cả nha dịch đứng ở một bên nhìn đều đỏ cả mắt.
Cố Tu Văn cụp mắt xuống, nhìn về phía Bạch Thạch Đường, "Việc mà Ngưu Bát Cân cáo trạng có thật hay không?"
"Bẩm huyện lệnh đại nhân, thảo dân là Bạch Thạch Đường, là người của thôn Bạch Gia, Bạch Thủy Liễu này đúng là không phải con gái ruột của ta." Bạch Thạch Đường đáp.
"Huyện thái gia, ngài nghe đi, người này thừa nhận rồi!" Ngưu Bát Cân thấy Bạch Thạch Đường thừa nhận vô cùng dứt khoát, trong lòng lập tức vui vẻ.
Vốn còn nghĩ sẽ phải tốn rất nhiều nước bọt, hiện tại xem ra bà vợ của mình nói rất đúng, đây là chuyện mà ai nấy đều sợ dính phải, đã đến nha môn thì chắc chắn sẽ không dám giấu diếm mà phải nói thật.
"Bẩm đại nhân, thảo dân chỉ nói thẳng ra là Thủy Liễu không phải là con gái ruột của ta, nhưng cũng không nói Bạch Thủy Liễu không phải là người của thôn Bạch Gia, Bạch Thủy Liễu là người của thôn Bạch Gia, được đưa đến nhà ta." Bạch Thạch Đường đáp.
"Huyện thái gia, hắn nói hươu nói vượn, Thủy Liễu chính là cháu gái của ta, rất nhiều người trong thôn Ngưu Gia chúng ta nhận ra được Thủy Liễu, bên ngoài có mấy người trong tộc đi cùng với ta tới đây, Huyện thái gia có thể truyền bọn họ vào hỏi một câu." Ngưu Bát Cân vội vàng nói.
"Huyện thái gia, chỗ ta cũng có nhân chứng, chứng minh Bạch Thủy Liễu là người của thôn Bạch Gia." Bạch Thạch Đường cao giọng đáp.
Cố Tu Văn ngồi thẳng thân mình, "Nếu các ngươi đã kiên quyết ông nói có lý mà bà nố cũng có lý thì gọi nhân chứng của các người lên đây, bản quan nghe một phen."
Cố Tu Văn dứt lời, nha sai đứng ở bên cạnh liền đi ra ngoài, dẫn nhân chứng theo như lời nói của Bạch Thạch Đường và Ngưu Bát Cân lên.
Số lượng người của hai bên không ít, hơn mười mấy người, sau khi vào nha môn liền vội vàng quỳ xuống hành lễ, một gian phòng chật kín người.
"Ngưu Bát Cân là nguyên cáo, vậy thì bắt đầu từ thôn Ngưu Gia bên này, từng người các ngươi lần lượt nói chuyện, có mối quan hệ thế nào với Ngưu Bát Cân, lại vì sao nói Thủy Liễu là cháu gái của Ngưu Bát Cân, con gái của Ngưu Cửu Cân."
"Hôm nay các ngươi đã đứng ở trên công đường này, mỗi một câu nói đều phải nói thật, nếu có nửa phần không thật, bản quan sẽ xử phạt nặng, các ngươi nghe rõ cả chứ?"
Cố Tu Văn vốn không giận mà uy, lúc này nói chuyện lại có khí phách, khiến mọi người ở đây đều run sợ trong lòng, vội vàng dập đầu đáp vâng.
Cố Tu Văn đã lên tiếng, trước hết từ thôn Ngưu Gia bắt đầu, một nam tử trung niên cao gầy từ trong đám người đi ra trước.
"Bẩm huyện lệnh đại nhân, tiểu dân là lý chính của thôn Ngưu Gia, ta và Ngưu Bát Cân đã lén đi xem, Thủy Liễu này đúng là người của thôn Ngưu Gia chúng ta, năm con bé sáu tuổi, ta còn gặp qua con bé, hiện tại đã nhiều năm qua đi, bộ dáng tuy có sự thay đổi, nhưng tiểu dân dám khẳng định, là Ngưu Thủy Liễu không thể lầm được."
"Thảo dân là thím của Ngưu Bát Cân, Ngưu Thủy Liễu phải gọi thảo dân một tiếng đường tổ mẫu, nha đầu Thủy Liễu này lúc trước lớn lên ở trong thôn, cặp mắt kia đẹp hơn so với những đứa bé khác, thảo dân liếc mắt một cái liền nhận ra được."