Tô Mộc Lam không dám ngừng lại, liên tục bận rộn ở bên trong nhà bếp.
Nhưng bận việc thì bận việc, cũng không quên xử lý quả tim heo lúc trước mua ở trên trấn một chút.
Toàn bộ tim heo được cắt thành miếng, ngâm vào nước một lúc cho bớt đi mùi tanh, cho vào nồi xào sơ qua, sau đó dùng hành, gừng và ớt xanh xào nhanh tay một chút.
Khi bốn đứa đầu tóc củ cải thu hoạch đầy giỏ xác ve trở về, Tô Mộc Lam đã là làm xong tim heo xào, cơm đã nấu chín.
Món canh rau cải đậm đà và gạo thơm ngào ngạt đã nhận được sự ủng hộ và khen ngợi không ngớt của nhóm đầu tóc củ cải.
Hôm sau, phiên chợ diễn ra như thường lệ.
Thức ăn vẫn dễ bán như trước, thèo lèo ngọt bởi vì đã được cải tiến nên trông to hơn một chút, một hai cân trông cũng lớn, dễ bán hơn cả phiên chợ trước.
Lần này họp chợ, thèo lèo ngọt trở thành đồ ăn vặt bán tốt nhất, mặc dù Tô Mộc Lam đã chuẩn bị nhiều hơn so với lần trước, nhưng vẫn là món nhìn thấy đáy trước tiên.
"Tô tẩu tử, bán cho một ít thèo lèo ngọt."
Tô Mộc Lam ngước mắt lên, nhìn thấy người tới đúng là Ngô Trác Viễn.
Lần trước nói chuyện buôn bán không thành, nhưng hai bên cũng giữ thái độ khách sáo khi nói chuyện, coi như không ảnh hưởng tới thể diện của hai bên.
Người ta nói rằng mua bán không thành còn nhân nghĩa, chuyện không hợp tác được với nhau cũng không đến mức trở thành kẻ thù.
Thấy Ngô Trác Viễn không có vấn đề gì giống như trước, Tô Mộc Lam cũng chào hỏi như những vị khách khác, trên mặt nở nụ cười nhợt nhạt "Muốn mua nhiều hay ít?"
Ngô Trác Viễn ngước nhiền lên,"Không còn nhiều nhỉ, lấy hết đi, lấy thêm một chút cơm cháy nữa, bốn lạng là được rồi".
"Được rồi." Tô Mộc Lam nhanh nhẹn cân, "thèo lèo ngọt hơn bốn lạng, lấy ba đồng là được, cơm cháy hai đồng, tổng cộng là năm đồng."
Ngô Trác Viễn thanh toán tiền, cầm thèo lèo ngọt và cơm cháy rời đi.
Tô Mộc Lam tiếp tục rao hàng chào mời khách mua.
Ngô Trác Viễn đi thêm hai bước, quay đầu lại nhìn thấy việc buôn bán tốt đẹp của Tô Mộc Lam, lập tức nhíu mày lại, thở dài một hơi, sau đó vội vàng đi vào bên trong cửa hàng.
Ngụy thị đang ở bên trong cửa hàng, tiễn một vị khách mua bánh hoa quế rời đi.
Chờ người nọ đi rồi, nhìn số tiền bên trong hộp tiền không quá nhiều, chính mình cũng thở dài, khi ngẩng đầu lên nhìn thấy Ngô Trác Viễn vào cửa hàng, hỏi, "Chàng vừa mới đi đâu thế?"
"Đi mua một chút đồ ăn." Ngô Trác Viễn đưa thèo lèo ngọt cho Ngụy thị, "Thèo lèo ngọt này đồ ăn vặt mà Tô tẩu tử kia mới làm, nàng nếm thử xem?"
"Hình thức cũng không tồi."
Nó có màu vàng, bên ngoài có một lớp đường màu trắng bao phủ, nhìn thấy đã muốn ăn luôn, nàng liền đưa lên miệng chậm rãi nhai, tiếp theo gật gật đầu khẳng định nói "Mùi vị không tồi."
"Ta vừa nghe Tô tẩu tử kia nói, nàng ấy sẽ làm không ít đồ ăn vặt khác nữa, phiên chợ sau sẽ làm đồ ăn mới, nàng nhìn việc buôn bán của nàng ấy xem, càng ngày càng tốt, ta thấy còn khá hơn nhiều việc buôn bán trong cửa hàng của chúng ta."
Ngụy thị nghe Ngô Trác Viễn nói xong, đứng ở cửa, nhìn theo ánh mắt của hắn.
Quả nhiên nhìn thấy cách đó không xa có một vị phụ nhân tuổi còn trẻ mang theo bốn đứa trẻ bán các loại đồ ăn ở bên kia, trước quầy hàng có không ít người tới mua.
Ngắn ngủn trong một lát, người đến mua còn nhiều hơn so với người tới cửa hàng bánh ngọt Ngụy Ký mua điểm tâm tính từ sáng tới giờ.
"Việc buôn bán không tồi." Ngụy thị gật gật đầu, trong mắt tràn đầy vẻ hâm mộ.
Ngô Trác Viễn vẫn luôn quan sát cảm xúc trên mặt Ngụy thị, thấy nàng nói như thế, vội vàng nói, "Nương tử, nàng cũng thấy đấy, việc buôn bán của Tô tẩu tử kia tốt như vậy, nếu nàng ta cung ứng đồ ăn cho cửa hàng chúng ta thì mối làm ăn này đều là của chúng ta."