Trước đó Cố Tu Văn đã đưa cho lớp học trong tộc học nhiều đồ vật như vậy, lần này sau khi đi huyện thành cũng khen ngợi không dứt cuộc sống của dân chúng ở thôn Bạch Gia cùng xưởng sản xuất mà thôn mình trù bị...
Thế cho nên trong khoảng thời gian này, không hề ít người vì hâm mộ danh tiếng mà đến, tìm Bạch Kim Bắc nói chuyện buôn bán trứng muối và kim chi.
Bạch Kim Bắc và Tô Mộc Lam đang thương lượng với nhau về chuyện có liên quan đến việc mở rộng nguồn tiêu thụ trứng muối, nhưng bởi vì suy xét đến việc chỉ duy nhất hai cửa hàng Ngô Ký và Thất Lý Hương đang tiêu thụ nên tạm thời chưa đưa ra quyết định.
Nhưng mặc kệ cuối cùng mối làm ăn này có thể được quyết định hay không định, danh tiếng xưởng sản xuất ở thôn Bạch Gia xưởng đều đã được truyền ra, hơn nữa lại được truyền từ chỗ huyện lệnh của huyện nhà, người khác mặc kệ làm cái gì, đều phải cân nhắc vài thứ.
Sau này chỗ xưởng sản xuất có thể thái bình không có việc gì, cũng là nhờ công của Cố huyện lệnh.
Đây là thuộc về lĩnh vực muốn nịnh bợ mà không thể nịnh bợ nổi, bây giờ Cố Vân Khê tình nguyện sống ở nhà họ Bạch trong thôn một khoảng thời gian và đi tới lớp học trong tộc là chuyện cầu mà không được.
Bạch Khang Nguyên liên tục mở miệng đồng ý, hơn nữa còn lập tức liền đi tìm Bạch Học Văn và Hách Thành Châu nói chuyện này.
Lớp học trong tộc do thôn Bạch Gia dựng lên, chi phí sử dụng đều do thôn Bạch Gia lo, bất kể có nhiều hay ít đứa trẻ đến học thì đối với hai tiên sinh mà nói đều không có phân biệt gì.
Cho nên, hai người thấy Cố Vân Khê tới lớp học trong tộc cũng không có bất kì dị nghị gì.
Tính tình của Bạch Học Văn quái đản hơn so với người bình thường một chút, Hách Thành Châu lại chỉ có hơn chứ không kém, Bạch Khang Nguyên vốn hơi lo lắng hai người sẽ không nể mặt mũi ai hết.
Lúc này thấy hai người đồng ý nhau vậy, trong lòng Bạch Khang Nguyên trong lòng cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn "Đến lúc đó, làm phiền hai vị tiên sinh quan tâm tới vị Cố tiểu thư này nhiều hơn?" Tới ở mấy ngày thôi mà, vui vẻ cho thỏa đáng, ở chỗ này cao hứng, trở về nói mấy câu trước mặt Cố Tu Văn, như vậy chẳng phải quan hệ giữa Cố huyện lệnh và thôn Bạch Gia càng chặt chẽ hơn một chút sao.
"Ánh mắt này của ngươi thật đúng là còn nông hơn cả cái đĩa." Bạch Học Văn tức giận trợn mắt lườm Bạch Khang Nguyên một cái, "Cố huyện lệnh chịu để cho con gái tới sống ở nhà Bạch Lập Hạ, điều này chứng tỏ Cố huyện lệnh này chính là muốn con gái nhà mình quan sát thực tế cuộc sống sinh hoạt của hộ gia đình nhà nông."
"Hiện tại ngươi tỏ ra xum xoe như chúng tinh củng nguyệt như vậy, coi Cố tiểu thư như búp bê sứ, sợ bị đập vỡ, sợ chạm vào, Cố tiểu thư này nhất định cảm thấy rất câu lệ, nếu quá câu lệ trong thời gian dài, trong lòng tự nhiên cũng sẽ cảm thấy hơi bức bí."
"Nếu trong lòng Cố tiểu thư cảm thấy bức bí mà nói, ngươi cảm thấy sau khi con bé về nhà, sẽ nói những lời gì với Cố huyện lệnh chứ?"
Bạch Khang Nguyên gãi gãi đầu.
Sau khi Cố tiểu thư trở về nói cái gì với Cố huyện lệnh thì ông không biết, nhưng ông biết nếu làm Cố tiểu thư cảm thấy bức bí không thoải mái thì sau này chắc chắn Cố tiểu thư sẽ không hề tới nhà họ Bạch của thôn Bạch Gia ở nữa.
Như thế cũng không phải là chuyện tốt gì.
Bạch Khang Nguyên suy nghĩ trong chốc lát, cảm thấy Bạch Học Văn nói vô cùng có đạo lý, chỉ gật đầu, "Vậy được rồi, nghe theo tiên sinh."
"Chuyện về lớp học trong tộc nghe theo ta là được" Bạch Học Văn cười hì hì.
Thấy Bạch Học Văn cười thành dáng vẻ này, Bạch Khang Nguyên chớp đôi mắt một chút.
Vì sao lại cảm thấy lão già thúi này trong lòng còn tính toán chuyện gì đó nhỉ.
Chẳng lẽ lão già này chẳng những không nghĩ tạo điều kiện cho Cố tiểu thư, ngược lại còn muốn nhằm vào hay sao?
Rốt cuộc chiếu theo tính tình không đáng tin cậy này của Bạch Học Văn, chuyện này cũng không phải là không có khả năng xảy ra.