Trời đã dần dần bắt đầu vào thu, nên ăn nhiều thêm chút canh, làm canh đậu phụ viên cũng rất ngon.
"Được rồi." Ngô Điền Phúc lại cắt một miếng lớn cho Tô Mộc Lam, cũng biết rõ Tô Mộc Lam lúc này là có ý muốn chiếu cố việc buôn bán của ông, nên cắt nhiều hơn nhưng lấy tiền ít hơn.
Tiếp theo ở trên trấn mua thêm một số đồ cần thiết, Tô Mộc Lam lại dẫn bốn củ cải nhỏ về nhà, sau khi về đến nhà liền cùng bọn trẻ bắt đầu bận rộn chuẩn bị cơm trưa.
Mì sợi được cắt mỏng cẩn thận, đầu tiên là cho vào xửng hấp cách thủy, sau đó trộn thêm giá đỗ và thịt kho tàu vào nấu thành một nồi hầm rau củ, chờ đến khi trộn đều thì lại tiếp tục cho lên xửng hấp một lần nữa, sau đó là có thể ăn được rồi.
Mùi thịt thơm nức, mì sợi dẻo thơm, ăn vào miệng cảm thấy rất đã, sau đó ăn cùng một tép tỏi, đúng là sự hưởng thụ tuyệt vời.
Tô Mộc Lam sợ quá khô với bọn nhỏ nên đã làm thêm một nồi canh trứng, để cho bọn củ cải nhỏ ăn xong thì uống thêm một bát canh.
Cơm nước xong, bắt đầu bận rộn phơi nắng khoai lang để sấy khô.
Công việc này đã là ngựa quen đường cũ, Tô Mộc Lam và bốn củ cải nhỏ đã làm việc rất thành thạo rồi, trình tự làm việc cũng trơn tru, có thể nói là làm việc có trật tự rõ ràng.
Sau khi đã phơi tất cả khoai lang ra sân, thì có người tới cửa.
Là Ngô Trác Viễn, còn có một vị phụ nhân, nhìn dáng vẻ thì chắc hẳn là Ngụy thị, nương tử của Ngô Trác Viễn, trong tay của hai người cầm một gói bọc giấy gọn gàng, nhìn thấy Tô Mộc Lam đang bận rộn trong sân, vẻ mặt tươi cười: "Chào Tô tẩu tử."
"Các ngươi…" Tô Mộc Lam lúc này cũng không chắc chắn về mục đích tới đây của đôi phu thê này, buông cái giỏ trong tay xuống, lau tay vào tạp dề: "Có việc gì sao?"
"Trước mặt Tô tẩu tử thì ta cũng không nói chuyện quanh co lòng vòng nữa, ta tới đây để thương lượng với tẩu tử chuyện cung cấp đồ ăn cho nhà chúng ta…" Ngô Trác Viễn có chút lo lắng nhìn Tô Mộc Lam.
Lúc trước tới tìm Tô Mộc Lam để nói chuyện này thì tẩu ấy gần như là không cần suy nghĩ đã từ chối rồi.
Lần này không biết có cho bọn họ cơ hội để nói chuyện hay không.
Ngụy thị đứng bên cạnh nói: "Tô tẩu tử, ta biết lúc trước tẩu có chút băn khoăn, không muốn đồng ý việc này, nhưng bây giờ và lúc trước thì không giống nhau lắm, chúng ta muốn cẩn thận nói chuyện với Tô tẩu tử, mong tẩu suy nghĩ thêm một chút." Không giống nhau lắm?
Đúng rồi, vừa nãy khi Ngô Trác Viễn nói chuyện thì chỉ nói là cung cấp đồ ăn cho nhà bọn họ, cũng không phải nói là cung cấp đồ ăn cho Ngụy Ký, nàng chợt nhớ tới mấy cuộc thảo luận củba người khác đã nghe được lúc lên họp chợ buổi sáng….
Hơn nữa hai người này từ xa tới nhà nàng, chắc chắn là vừa đi vừa hỏi thăm mới tìm thấy nhà, cũng không có đạo lý bắt người ta đứng cách một bức tường để nói chuyện.
Tô Mộc Lam suy nghĩ một chút: "Các ngươi vào nhà nói đi."
Đã cho bọn họ vào nhà, thì chứng tỏ việc này vẫn có cơ hội để trao đổi.
Trong lòng Ngô Trác Viễn và Ngụy thị đều rất vui vẻ, "Vâng" một tiếng, sau đó đi theo Tô Mộc Lam vào trong sân, ngồi xuống trong nhà chính.
Bạch Thủy Liễu vô cùng hiểu chuyện, đã bưng trà tới, sau đó dẫn bọn Bạch Lập Hạ đi ra sân cắt rau cho gà ăn, cũng thuận tiện dọn dẹp mấy cây non mới mọc của mấy cây bắp cải và củ cải.
Bắp cải và củ cải mới nảy mầm, mọc lên rất nhiều, nhưng cũng phát triển rậm rạp, chỗ nào cũng có, phải nhặt bớt những cây non phát triển không hợp quy tắc thì mấy cây non bình thường mới có chỗ để phát triển.
"Tô tẩu tử, đây là điểm tâm mà ta làm, tay nghề có lẽ không bằng Tô tẩu tử nhưng hương vị cũng mềm mại ngọt ngào, tẩu tử và bọn nhỏ có thể để lại ăn vặt hàng ngày." Ngụy thị trước tiên đưa đồ điểm tâm cho Tô Mộc Lam.