Năm nay mới mười ba, dáng dấp còn chưa trưởng thành, nhưng mặt tròn, dung mạo phúc hậu, lúc trước làm người ở tam đẳng cho thiên kim tiểu thư của một hộ gia đình giàu có...
Là người ở cho nhà đó, có điều cha nương đều đã qua đời.
Mấy năm gần đây, gia đình kia vì buôn bán liên tục thâm hụt, lão gia trong nhà lại bệnh nặng, không thể không bán đi người ở mà đổi lấy một ít bạc, miễn cưỡng sống qua ngày.
Còn Bạch Kim Bắc với Phùng Thị đến thị trấn để xem đại phu.
Sau khi Phùng Thị tự mình sinh hạ Bạch Vĩnh Hoà, thân thể đã tổn thương, không thể tiếp tục sinh nở được nữa, trái lại Bạch Kim Bắc và cha nương chưa từng lộ ra một chút bất mãn nào, nhưng Phùng Thị vẫn luôn không an tâm.
Suy cho cùng, trong dòng dõi vẫn coi trọng một người con đầy cháu đống, trong nhà chỉ có một mình Bạch Vĩnh Hoà, thật sự quá ít con cái, nói một câu không xuôi tai là nuôi đứa con này không hề dễ dàng, nếu như Bạch Vĩnh Hoà gặp điều gì không may, vậy không phải nhà sẽ tuyệt hậu rồi sao.
Thế là, Phùng Thị cũng vẫn luôn bảo Bạch Kim Bắc nghe ngóng xem có đại phu nào tốt không, muốn đến xem thử một chút cho kỹ càng hơn.
Lúc trước, Bạch Kim Bắc bán thuốc, cũng có chút duyên với chuyện này.
Dù sao buôn bán nhiều rồi, kiểu gì cũng sẽ kết được mấy người bạn là danh y.
Mà mấy ngày trước đây, Bạch Kim Bắc nghe nói ở Hồi Xuân Đường trên thị trấn có một vị đại phu Tần y thuật cực kì tốt đến, ngay cả huynh trưởng của chưởng quỹ Lục sau khi được xem bệnh thì bệnh tình cũng thuyên giảm đi rất nhiều, hắn lập tức dẫn Phùng Thị đi xem.
Mà sau khi đại phu Tần xem qua, nói tuy rằng mấy năm trước Phùng Thị có tổn thương, nhưng nhiều năm như vậy cũng đã dưỡng kha khá rồi, không thể nói là tốt hoàn toàn, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không thể mang thai nữa.
Ông cho một đơn thuốc bổ, bảo cứ điều dưỡng theo đó, mỗi tháng lại đến tìm ông để xem bệnh và điều chỉnh đơn thuốc.
Ngoài ra, ông còn dặn dò thêm Phùng Thị không thể quá mệt mỏi, lại phải ăn thêm nhiều cơm canh, các loại thịt cá, thịt dê có nhiều dinh dưỡng đều có thể ăn nhiều một chút, ăn ít thịt heo, thịt vịt.
Những điều này, Bạch Kim Bắc luôn nhớ kỹ trong đầu.
Chiếu theo đó mà điều dưỡng, tăng cường dinh dưỡng, mấy chuyện này cũng dễ thôi, nhưng việc không được mệt nhọc kia, phải nghỉ ngơi bao nhiêu mới được....
Bây giờ hắn quản lý tác phường, rất bận rộn, không thể nào giúp bận bịu mấy chuyện ở nhà được, Bạch Vĩnh Hoà thì bận việc học, tuổi tác của cha nương cũng không nhỏ, mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà đều đè lên người Phùng Thị.
Lúc ấy, Bạch Kim Bắc liền dẫn Phùng Thị cùng đi đến trạm giao dịch buôn bán người trên thị trấn, xem thử có người ở nào ưng ý không mà mua về giúp đỡ làm việc vặt.
Ở trạm giao dịch buôn bán, họ coi trọng Tiểu Thuý dáng vẻ phúc hậu, trông chân tay cũng có vẻ chịu khó nên lập tức mua về.
Tiểu Thúy vào nhà, quả thật vô cùng chịu khó, miệng cũng rất ngọt, cứ gọi thúc thúc thẩm thẩm khiến cho người ta rất thích.
Bạch Kim Bắc với Phùng Thị vô cùng hài lòng về Tiểu Thuý.
Nghe Bạch Kim Bắc bảo mình nghỉ ngơi, Phùng Thị nở nụ cười: "Bảo đừng để mệt mỏi chứ không bảo nghỉ ngơi suốt ngày, ta cũng không phải búp bê, đụng một cái có thể nát sao?"
"Nếu thật sự suốt ngày không làm gì cả, trái lại còn nuôi bệnh nữa đó, vẫn nên làm một ít việc mới được."
"Được, nghe nàng." Bạch Kim Bắc nghe vợ mình lên tiếng cũng không phản bác, chỉ liên tục gật đầu không ngừng.
Đúng là không biết ngại khi nói người ta nuông chiều vợ mà!
Phùng Thị thấy thế, hé miệng cười không ngừng.
Năm nay cái lạnh đến muộn, đếm những ngày sang năm mới chính là năm mươi chín.
Ba mươi chín bốn mươi chín đi trên băng, mấy ngày nay chính là lúc trời lạnh.
Đặc biệt là còn liên tiếp rơi hai trận tuyết nên trời càng lạnh hơn.
Nhưng cho dù có lạnh, nhưng cũng không hề làm giảm sự nhiệt tình chuẩn bị đồ tết của mọi người.