Mục lục
Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Chí Nghị, Vũ Linh, hai đứa các ngươi nghe được không, ta là ca ca các ngươi, tên là Bạch Mễ Đậu, sau này nhất định phải đi theo ca ca, ca ca nhất định sẽ chăm sóc tốt cho các ngươi."

Hai đứa bé kia đương nhiên không rõ Bạch Mễ Đậu đang nói cái gì, nhưng lúc này có người nói chuyện cùng bọn chúng, có lẽ chúng cũng cảm thấy thú vị, duỗi cánh tay duỗi chân nhếch miệng cười không ngừng.

"Nói như vậy giống như các tỷ tỷ không chăm sóc cho hai đứa nhỏ vậy." Bạch Trúc Diệp ngồi ở bên cạnh chu miệng lên, rất là bất mãn.

"Đúng thế." Bạch Lập Hạ cũng nói hùa theo ở một bên, tiếp đó lại dịu dàng nói với hai đứa nhỏ "Hai đứa các ngươi cũng không thể nghe ca ca các ngươi nói bậy ở chỗ này, sau này các ca ca tỷ tỷ đều sẽ chăm sóc các ngươi."

Dứt lời, còn lấy búp bê vải mà chính mình làm chi hai đứa Bạch Chí Nghị cùng Bạch Vũ Linh cọ cọ vào gương mặt nhỏ của hai đứa bé.

Hai đứa bé cũng có thể cảm thụ được người khác đang chơi cùng chính mình, lại lần nữa lộ ra một nụ cười tươi rói không có răng.

Tô Mộc Lam nhìn mấy đứa trẻ túm tụm chơi cùng nhau ở chỗ này, nằm ở trên giường nhoẻn miệng cười.

"Đúng rồi, nương, đã đưa tin cho đại tỷ chưa ạ? Lúc nào thì Đại tỷ trở về?" Bạch Trúc Diệp hỏi.

"Cha con đã sai người mang thư truyền tin đi, Thủy Liễu cũng gửi thư trở về, nói là chờ trước khi hai đứa bé đầy tháng sẽ trở về, khi con bé về sẽ giúp đỡ xử lý tiệc đầy tháng của hai đứa nhỏ."

Tô Mộc Lam cười nói, "Lúc này đại tỷ các con trở về, có lẽ sẽ có thể ngồi ở nhà mấy ngày, đến lúc đó rảnh rỗi, cũng sẽ có chuyện khác làm bận rộn."

"Chuyện khác là sao ạ?" Bạch Lập Hạ nghĩ sao nói vậy, há mồm dò hỏi, "Nương nói chuyện khác là chuyện gì?"

"Còn có thể chuyện gì, Thủy Liễu đã trưởng thành rồi, đương nhiên là phải vội vàng gặp gỡ xem mặt, thu xếp chuyện thành hôn một chút." Phùng thị ở bên cạnh nói xen vào, tiếp đó làm mặt quỷ mà trêu ghẹo "Có điều các cháu cũng đừng nóng vội, chờ đến sang năm sẽ đến phiên Lập Hạ, lại năm sau nữa sẽ đến phiên Trúc Diệp và Mễ Đậu."

Tuy hiện tại mấy đứa trẻ đều không còn nhỏ tuổi, biết những việc này là sớm hay muộn cũng phải làm, nhưng lúc này bị trêu ghẹo, vẫn khiến bọn chúng đỏ thẫm mặt, thi nhau ngượng ngùng.

Phùng thị thấy thế, cũng không hề trêu chọc tiếp, chỉ bảo bọn nhỏ đi chơi với hai đứa bé, còn chính mình lại tán ngẫu với Tô Mộc Lam về chuyện của Bạch Vĩnh Hòa.

Bạch Vĩnh Hòa thi xong cùng Bạch Mễ Đậu trở về, hôm qua nàng mang theo Bạch Vĩnh Hòa đi tới nhà cháu gái của thím Liễu mà trước đó đã nói đến.

Cô nương kia họ Tống, bộ dáng cũng tốt, hành vi cử chỉ cũng thế, trên cơ bản giống như thím Liễu nói, về phía Phùng thị rất vừa lòng.

Nhưng Bạch Vĩnh Hòa kia lại nói Tống cô nương đúng là rất tốt, nhưng hiện giờ hắn chẳng qua chỉ là một thư sinh nho nhỏ, không xứng với Tống cô nương như vậy.

Khi Phùng thị nói đến chỗ này liền thở dài, "Hắn nói dễ nghe, nhưng mọi người đều nghe ra được, hắn không vừa ý Tống cô nương này."

"Tống cô nương kia thấy Vĩnh Hòa thì hết sức vui mừng, chỉ nói hôn sự nghe theo lời cha mẹ và người mai mối, mọi việc cứ theo cha mẹ làm chủ, nhưng nghe Bạch Vĩnh Hòa nói như vậy, trên mặt Tống cô nương cũng không nhịn được, cũng may là người giữ đúng phép tắc, rên mặt cũng không nói cái gì, còn hết sức khách sáo mà đi theo cha mẹ cùng nhau tiễn chúng ta ra ngoài."

"Càng như vậy thì ta càng thấy thích thú Tống cô nương, nhưng Vĩnh Hòa lại vẫn giữ câu nói kia, căn bản không nhìn trúng người ta, ta hỏi Vĩnh Hòa thích dạng người thế nào, nhưng nó lại nói không vội vàng, chờ thêm hai năm nữa thì tính tiếp."

"Năm nay Vĩnh Hòa đã mười sáu tuổi, nếu hai năm nữa sẽ lên mười tám tuổi, nói đến việc hôn nhân, lại trì hoãn một hai năm nữa thì sẽ thành mười chín hai mươi tuổi, nhà người khác đã có con cái chạy đầy đất, còn hắn lại không vội vàng? Thật là buồn chết người rồi."

Tô Mộc Lam chớp chớp mắt, "Phùng tẩu tử, chuyện này muội thấy sợ là cũng không thể nóng vội được."

"Nói như thế nào?" Phùng thị dương lông mày lên nói, "Cũng không thể nói là không được nóng vội, ta chính là vội đến mức không thể vội hơn được nữa"

"Tẩu xem, nếu Vĩnh Hòa chỉ nói không thích Tống cô nương, lại nghe lời tẩu an bài đi xem mặt, như vậy phần lớn là bởi vì không nhìn trúng Tống cô nương mà thôi, nhưng hắn lại nói phải đợi hai năm nữa, như thế đại khái có hai khả năng."

Tô Mộc Lam nói, "Hoặc là Vĩnh Hòa chỉ nghĩ một lòng đọc sách, nghĩ sau khi trở nên nổi bật thì lại bàn về chuyện hôn sự, hoặc là chính nó trong lòng đã có người yêu thích, nhưng hiện tại cảm thấy chính mình không có công danh gì, muốn hai năm nữa có tương lai thì lại đi cầu hôn."

"Mặc kệ là bởi vì nguyên nhân gì, đều cần phải chờ, nếu lúc này tẩu cưỡng chế đi nói việc hôn nhân, Vĩnh Hòa là đứa hiếu thuận, cuối cùng có lẽ cũng sẽ gật đầu, nhưng mà chưa chắc có thể vui vẻ, sau này quan hệ giữa hai mẹ con e là dễ dàng trở thành kẻ thù."

Phùng thị nghe Tô Mộc Lam nói xong, suy nghĩ một hồi lâu mới gật đầu, "Muội nói có lý, chuyện này ta đúng là nên cân nhắc cho ổn."

"Từ từ ngẫm lại, cũng hỏi một chút ý nghĩ thật sự của Vĩnh Hòa, dù sao hai vợ chồng tẩu cũng còn trẻ, không cần nóng vội đi ôm cháu chắt chứ, có điều chính là phải nói một câu cho bá nương bọn họ, hai lão nhân ấy e là đang chờ ôm chắt trai đó."

"Cái này dễ làm thôi, lão thái thái không sợ, chỉ sợ cháu mình không vui, chỉ cần cháu mình chấp nhận, có lẽ bọn họ cũng không có hai lời."

"Vậy thì tốt rồi." Tô Mộc Lam cười tủm tỉm, tiếp tục nói chuyện phiếm cùng Phùng thị về chủ đề này.



Buổi trưa qua đi, việc bận rộn ở Hồng Vận Lâu dần dần ngừng lại, các học đồ thu dọn đồ vật trong bếp ra phía sau, tẩy rửa sạch sẽ một ít đồ vương vãi ra bếp.

Bởi vì tay nghề nấu ăn của Bạch Thủy Liễu xuất sắc, hiện tại là học đồ nhất đẳng, không cần đi theo làm những việc này, chỉ cần làm trợ thủ cho nhóm đầu bếp khi bọn họ nấu ăn, làm mấy món đồ ăn mà học đồ nhất đẳng được phép làm.

Nhưng Bạch Thủy Liễu lại không nhàn rỗi, giúp đỡ làm những việc đơn giản khác.

Nàng có suy nghĩ là, có thể học hỏi được từ việc thu dọn bếp núc, học được quản lý một ít đồ vật sau bếp, cũng có thể nhìn được sự khiếm khuyết củba người khác, cùng với ưu thế củba người khác là ở nơi nào.

"Bận suốt một buổi trưa, ngươi vẫn nên đi nghỉ một chút đi, ta tới làm được." Thiệu An Bình thấy thời tiết hiện đang là tháng tám, trên trán Bạch Thủy Liễu đã toát ra một tầng mồ hôi liền khuyên nhủ.

"Không sao, cũng đang nhàn rỗi làm để giết thời gian." Bạch Thủy Liễu cười cười, đem một ít đồ ăn cháy hỏng cho vào thùng thức ăn thừa trong bếp.

Tay chân lanh lẹ, hơn nữa không hề có bất cứ chút ghét bỏ nào.

Thiệu An Bình cười cười, cũng tiếp tục cj bận rộn, "Ta nghe đầu bếp La nói, mấy ngày tới ngươi muốn xin nghỉ?"

"Ừ, nương ta bình an sinh sản, trong nhà có thêm tiểu đệ đệ cùng tiểu muội muội, ta phải trở về coi một chút, thuận tiện thu xếp tiệc rượu đầy tháng." Bạch Thủy Liễu cười đáp.

Tiệc đầy tháng…

Thiệu An Bình nghĩ nghĩ, nói, "Nếu là thu xếp tiệc rượu đầy tháng, e là phải làm rất nhiều việc, nếu ngươi là bếp trưởng, bên người dù sao cũng phải có người có thể trợ thủ, người khác tuy cũng có thể tay chân lanh lẹ, nhưng nếu làm theo lời ngươi thì chưa chắc có thể thuận tay như vậy, chi bằng ta cùng đầu bếp La cũng xin nghỉ, giúp đỡ ngươi làm trợ thủ thì thế nào?"

"Chung quy lại là tiệc đầy tháng, ngươi lại là lần đầu tiên ôm công việc này, tóm lại là không thể xảy ra sự cố, ta ở bên cạnh thì dù gì ngươi cũng có thể an tâm một chút, ngươi nói xem được không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK