Bạch Trúc Diệp cúi đầu liếc mắt nhìn một cái.
Những quả đỏ trong giỏ trúc của Bạch Thanh Táo còn nát hơn lần trước nữa.
"Chất lượng của quả đỏ này quá kém, không nhận." Bạch Trúc Diệp nhíu mày từ chối.
"Trúc Diệp tốt nhất." Bạch Thanh Táo túm lấy tay của Bạch Trúc Diệp: "Thật sự không còn cách nào khác, bây giờ quả đỏ ở gần đây còn rất ít, ta phải đi đến nơi thật xa mới có thể hái được, có mấy quả như này đã là không tồi rồi, ta cũng không dễ dàng, mỗi ngày còn sợ bị nương biết sẽ đánh ta."
"Những quả đỏ này nhìn thì không được ổn, nhưng số lượng cũng không ít, lần này ngươi chỉ cần cho ta hai đồng tiền, có được hay không?"
Bạch Trúc Diệp nghe xong lời nói của Bạch Thanh Táo, càng cảm thấy Tô Mộc Lam nói rất đúng, Bạch Thanh Táo này chỉ là muốn kiếm tiền, hoàn toàn không quan tâm sau khi bản thân đồng ý việc này thì ở nhà sẽ như thế nào.
"Không được, những quả đỏ này đã dập nát như vậy, không thu được." Bạch Trúc Diệp lắc đầu, từ chối dứt khoát, sau đó tiếp tục nhìn những quả đỏ và hồng dẻo mà người khác mang tới.
Bạch Thanh Táo ngẩn người, sau đó vội vàng muốn nói thêm mấy câu với Bạch Trúc Diệp.
Chỉ là ban đầu cô bé vốn đã không xếp hàng, đã chen ngang lên phía trước để nói với Bạch Trúc Diệp, mà những đứa trẻ khác cũng đều biết Bạch Thanh Táo và Bạch Trúc Diệp ngày thường chơi thân với nhau, vì vậy cũng không nói gì, nhưng thấy bây giờ Bạch Trúc Diệp không để ý tới nữa mà Bạch Thanh Táo vẫn còn đứng ở chỗ này liền thấy có chút không hài lòng.
"Chen cái gì mà chen, đi ra sau xếp hàng đi, nhiều người như vậy, chỉ có ngươi là đặc biệt sao?" Bạch Ngũ La có chút không vui, đẩy Bạch Thanh Táo sang một bên.
Bạch Ngũ La là đứa bé có tuổi lớn hơn một chút ở trong thôn, thân hình cũng cao và khỏe, ngày thường không ai dám chọc vào.
Bạch Thanh Táo bị đẩy lảo đảo một chút, giỏ trúc rơi trên mặt đất, hơn nửa quả đỏ bị rơi ra ngoài.
Bạch Thanh Táo muốn khóc ngay tại chỗ nhưng xung quanh cũng không có ai giúp đỡ, chỉ có thể tự mình đi nhặt những quả đỏ trở về, lại thấy Bạch Trúc Diệp nhìn cũng không nhìn về phía mình, lập tức dậm chân, xách giỏ trúc, khóc lóc chạy đi.
"Người nào không biết còn tưởng rằng ai đang bắt nạt nàng ta đấy." Bạch Lập Hạ nhìn bộ dạng này của Bạch Thanh Táo liền bĩu môi, sau đó dặn dò Bạch Trúc Diệp: "Trúc Diệp, sau này ngàn vạn lần đừng chơi với người như thế này, thật sự là sau này bị lừa cũng không biết."
Bạch Trúc Diệp cũng cực kì thất vọng đối với Bạch Thanh Táo, gật đầu: "Nhị tỷ yên tâm đi, ta hiểu được."
Vừa dứt lời liền nhếch miệng cười, sau đó tiếp tục đi thu mua những quả đỏ và hồng dẻo củba người khác.
Bạch Thanh Táo cầm giỏ trúc, một đường chạy thẳng về nhà, vừa chạy vừa khóc, nên khi tới cửa nhà thì cả mặt đã đầy nước mắt nước mũi.
"Đây là bị làm sao?" Bạch Đào Chi liếc nhìn bộ dạng khóc lóc của Bạch Thanh Táo, có chút bực bội: "Sao lại khóc thành như vậy?"
"Đại tỷ." Bạch Thanh Táo khóc nức nở, sau một lúc lâu mới ổn định lại được hơi thở, sau đó nói đại khái với Bạch Đào Chi: "Muội tìm Bạch Trúc Diệp để bán quả đỏ, kết quả thì người ta không muốn mua, thật sự là tức chết đi được."
Bán quả đỏ, mà Bạch Trúc Diệp lại không mua?
Bạch Đào Chi nhìn giỏ trúc ở bên cạnh, lông mày đều nhíu lại: "Những quả đỏ này đã dập nát như thế này, không còn ăn được nữa, chỉ có thể cho gà ăn, người ta chắc chắn sẽ không mua rồi, việc này còn có thể trách Bạch Trúc Diệp sao?"
"Muội rõ ràng không nên lấy những trái cây đã dập nát như này để mang đi bán, nếu người khác nhìn thấy còn tưởng là trong mắt muội chỉ thấy tiền thôi đấy, sau này sẽ bị người khác nói sau lưng là kẻ tham tiền, nếu vì vậy mà thanh danh của một cô nương bị phá hủy thì phải làm sao mới tốt?"
Sau này còn tìm nhà chồng tốt như thế nào được nữa?
"Nhưng muội đi hái được mấy quả đỏ này cũng không dễ dàng mà." Bạch Thanh Táo vẫn khóc thút thít như cũ.