Người ta gọi là có qua có lại, nhất định phải thực hiện, Tô Mộc Lam giúp nàng không ít việc, nàng cũng phải tỏ vẻ cảm tạ mới ổn.
Lưu thị ghi nhớ chuyện này trong lòng, bưng chậu gỗ đi về phía bên cạnh giếng nước.
Tô Mộc Lam ở trong sân, ngẩng đầu lên thăm dò, nghe rõ mồn một những lời tranh chấp của Lưu thị cùng Hàn thị.
Sau khi xem xong vở kịch tranh chấp giữa mẹ chồng và nàng dâu, nàng phát hiện Lưu thị còn làm tốt hơn so với trong tưởng tượng của nàng, Tô Mộc Lam không nhịn được cười gật đầu, thậm chí muốn giơ ngón tay cái lên về phía Lưu thị.
Hành động rất hoàn mỹ!
Tiếp xúc với Lưu thị trong một thời gian ngắn, Tô Mộc Lam đã sớm phát hiện ra Lưu thị không phải là người mều yếu, nhu nhược không có chủ kiến, chẳng qua nàng ấy quá hiểu chuyện, luôn cân nhắc quan hệ giữa mẹ chồng nàng dâu hơi thiên lệch về một bên, cho nên mới uất ức, khổ sở như vậy.
Chờ nàng ấy nghĩ thông suốt điểm này, thật sự không để bụng thái độ của Hàn thị nữa thì về sau trong nhà này không biết ai sẽ chiếm thượng phong đâu.
Tô Mộc Lam giương cao lông mày, rắc mấy loại hạt giống rau mà Lưu thị vừa đưa cho xuống các khoảnh đất khác nhau trên đồng ruộng.
Củ cải và cải bẹ xanh, cải thảo lần lượt được gieo xuống theo từng khoảnh đất, sau khi gieo xong, phải dùng cái chổi to vỗ vỗ đều để hạt được vùi hoàn toàn vào trong đất, nhưng không bị chôn quá sâu.
Chờ làm xong những việc này thì từ bên ngoài, bốn đứa đầu củ cải cũng đã trở lại.
Trong tay cầm đủ loại đồ vật.
Rau dại, lá non của cây chổi đót, thân cây khoai lang đỏ, cùng với một vốc trứng cút.
"Hôm nay Mễ Đậu tinh mắt, nhìn thấy bên phía cây tùng thấp có mấy tổ chim cút, chúng con liền nhặt được mấy quả trứng cút." Bạch Thủy Liễu cười nói, "Nương, chúng con để đây để lát nữa nấu ăn nhé?"
"Ừ …" Tô Mộc Lam nghĩ nghĩ, "Chờ lát nữa trộn với trứng gà xào một chút, buổi trưa chúng ta ăn mì hấp, trứng cút này vừa vặn có thể dùng một chút."
Trong nhà không có thịt dê, chỉ có thể làm mì trắng hấp để ăn, ăn trứng cút còn thơm ngon hơn so với trứng gà, cũng có thể làm mì trắng hấp này có mùi vị khác người một chút.
Mì hấp?
Bốn đứa đầu củ cải liếc nhìn nhau.
Đó là loại mì gì?
Tô Mộc Lam cũng không chủ động trả lời, chỉ dẫn bốn đứa đầu củ cải đi rửa ráy tay chân, giúp nàng thu dọn các loại công cụ vừa rồi nàng mới trồng rau vẫn chưa kịp thu dọn lại, còn bản thân mình lại đi vào bếp làm mì.
Sợi mì để trong thơi gian đủ lâu thì khi ăn mới có vị dai, đậu hũ thái sợi để lâu cũng sẽ tỏa ra toàn bộ mùi thơm, quan trọng nhất chính là việc chiên trứng này, dùng trứng gà cùng trứng cút chiên lẫn với nhau, chỉ chiên bên cạnh vàng và giòn giòn, sau đó cho nước vào nấu lên, trứng sẽ có mùi thơm dịu, tạo nên nước dùng sánh, đậm đà cho món mì hấp.
Cho nên món mì hấp này mặc dù là đồ ăn chay, nhưng cũng hết sức đậm đà thơm ngon.
Ngay cả Tô Mộc Lam khi ăn cũng không nhịn được gật đầu liên tục.
Sau một hồi suy đoán vô nghĩa, bốn đứa đầu củ cải đều ăn sạch sẽ nồi mì trắng hấp của Tô Mộc Lam.
Ăn xong cơm trưa, bọn nhỏ giúp đỡ rửa chén đũa, còn Tô Mộc Lam lại cọ sạch nồi, cho lá vừng mà buổi sáng Lưu thị đưa tới vào nồi nấu.
Cho thêm một chút muối, bảo đảm lá vừng sau khi nấu xong vẫn giữ được màu sắc xanh biếc như lúc tươi, chờ sau khi chín thì trải lá vừng ra một cái rá, đặt dưới ánh mặt trời phơi.
Trời không nắng gắt, phơi lá vừng suốt một buổi trưa không khô được, chỉ có thể phơi thêm vào ngày kế tiếp.
Chờ đến khi hoàn toàn phơi khô, thu vào bên trong giỏ tre, gác ở trên xà nhà để đuổi chuột.
- ---
Lại đến ngày họp chợ, Tô Mộc Lam tiếp tục dẫn bốn đứa đầu củ cải đi lên trấn như thường lệ.