Mục lục
Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thấy Bạch Thuỷ Liễu nói như thế, Tô Mộc Lam cũng khẽ gật đầu một cái, rồi đưa tay xoa xoa: "Ta biết các con lo lắng cho nhị tỷ của mình, có điều lúc này giống như đại tỷ các con nói vậy đó, không thể làm loạn thêm được."

"Các con cố gắng ở khách sạn, nếu như cảm thấy không thú vị cứ chơi hoa đăng hay gì đó trước một hồi, ta với cha các con chốct nữa sẽ trở lại."

Lại dặn dò bọn nhỏ một phen, lúc này Tô Mộc Lam mới đi xuống lầu, sau đó lại bàn bạc với chưỡng quỹ và tiểu nhị của khách sạn Bằng Lai một phen.

Đợi ở cửa khách sạn kia trong chốc lát, vẫn không thấy bóng dáng của Bạch Lập Hạ, Tô Mộc Lam liền đi ra nơi bên cạnh lúc nãy để tìm.

Tìm hồi lâu, nhưng vẫn không tìm được Bạch Lập Hạ như cũ.

Tô Mộc Lam có hơi lo lắng.

Hội đèn lồng ở huyện thành náo nhiệt, nhưng cũng tồn tại nguy hiểm.

Mấy người ăn xin thường xuyên thừa dịp nhiều người tạp nham, làm vài cuộc kinh doanh gì đó mà không cần vốn.

Hồi lâu như vậy vẫn không tìm được Bạch Lập Hạ, nàng khó tránh khỏi nghĩ về những điều tiêu cực.

Nhưng nàng lại nghĩ người vẫn còn sống, vẫn phải đi tới đi lui, không gặp cũng là thường thôi, nói không chừng Bạch Lập Hạ đã được Bạch Thạch Đường tìm được, hoặc là đã về khách sạn một mình rồi.

Tô Mộc Lam cắn chặt môi dưới, vội vàng đi về phía khách sạn, trong lòng lại khẩn cầu đủ kiểu mong lúc này Bạch Lập Hạ đã bình an.

Còn chưa từng đến cửa khách sạn, Tô Mộc Lam đã nhìn thấy Bạch Thạch Đường nhíu mày, vẻ mặt lo lắng.

"Sao rồi, có tìm được người không, có về khách sạn hay không?" Tô Mộc Lam vội vàng nghênh đón hỏi thăm.

Bạch Thạch Đường nhìn Tô Mộc Lam, khẽ mím môi, tiếp tục lắc đầu.

"Không tìm được..."

Trong đầu Tô Mộc Lam lập tức hơi hồi hộp một chút, Bạch Lập Hạ là một đứa bé hiểu chuyện, vừa nãy sau khi bị chen lấn, chắc chắn biết bọn ta đang lo lắng cho cô bé mà vội vàng tìm đến bọn ta.

Nếu như tìm không tìm được bọn ta, chắc chắn cũng sẽ tìm đến khách sạn Bằng Lai tụ họp với bọn ta như lời bọn ta đã nói trước đó, gánh xiếc lúc nãy cách khách sạn của bọn ta không quá xa, bọn ta cũng không hề rẽ ngoặt, đường hẳn là rất dễ tìm."

"Dù không tìm được đường, trên đường nhiều người như vậy, con bé cũng có thể hỏi thăm khách sạn lớn nhất huyện thành đi thế nào mà, bây giờ đều đã qua một tiếng đồng hồ rồi, vẫn chưa thấy bóng dáng Lập Hạ đâu, vậy..."

Vậy chỉ có thể nói, Lập Hạ không có cách nào trở về khách sạn, không có cách nào gặp được người nhà.

Hơn nữa, nguyên nhân không thể là do gặp phải nguy hiểm.

Lòng Tô Mộc Lam có suy đoán này, nhưng chẳng có cách nào nói ra lời cả.

Hơn nữa, vì nghĩ lúc này có thể Bạch Lập Hạ đã bị ăn mày đưa bị, ở thời đại tìm một người cũng như mò kim đáy bể này, có lẽ vĩnh viễn không thể nào tìm được Bạch Lập Hạ trở về rồi, Tô Mộc Lam chỉ cảm thấy trở nên đau đầu, suýt nữa đứng không vững.

"Ta lại đi tìm một chút, Lập Hạ là đứa bé thông minh, cho dù gặp phải ăn mày, chắc cũng sẽ biết nên làm thế nào."

Bạch Thạch Đường nắm chặt tay Tô Mộc Lam: "Ở canh giờ này, vẫn là lúc hội đèn lồng đang náo nhiệt, những người này đã làm việc như vậy, nhất định không chỉ ở một hai chỗ, chắc chắn sẽ còn ra tay ở nơi khác, ta tìm chung quanh một chút, xem có phát hiện được gì nữa không."

Giọng điệu kiên định, lòng bàn tay cũng ấm áp, hơi dùng sức nắm lấy lòng bàn tay của Tô Mộc Lam.

Không hiểu sao, Tô Mộc Lam lại cảm thấy có hơi an tâm, khẽ gật đầu một cái, nhưng lại nói tiếp: "Vậy ta cũng sẽ cùng tìm tiếp nhé."

Bạch Lập Hạ là con gái của nàng, nàng không thể cứ đợi ở khách sạn được.

"Ừm." Bạch Thạch Đường hiểu, lúc này bảo Tô Mộc Lam về khách sạn đợi tin nàng cũng sẽ không chịu, nên đành phải đồng ý.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK