Mục lục
Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch Trúc Diệp nhận lấy đồ vật, mơ hồ nhìn thoáng qua, tiếp đó gật đầu, "Không phải đồ vật gì phiền toái, không thành vấn đề, hôm nay muội sẽ khâu cho đại tỷ."

Chỉ cần không phải ăn cơm rang là được, chưa nói đến việc may đồ vật là chuyện nàng thành thạo nhất.

Thấy Bạch Trúc Diệp thoải mái nhận lời sảng khoái Bạch Thủy Liễu nhoẻn miệng cười cười, tiếp đó tiếp tục đi luyện tập làm món cơm rang trứng gà.

Bạch Thủy Liễu bận rộn, mấy đứa bé khác mấy ngày nay cũng không quấy rẩy nàng, chỉ an tâm đi học, sau khi tan lớp là luyện chữ ôn tập bài học, cũng rất bận việc.

Rốt cuộc một năm lo liệu từ mùa xuân, bây giờ là thời gian quý giá, thật sự không thể bỏ lỡ.

Ngày xuân bận rộn, mọi người đều đi sớm về trễ.

Cuộc sống hàng ngày có thể nói là bình thản an tĩnh.

Cho đến khi có hai người chống gậy, quần áo tả tơi, bước đi tập tễnh vào thôn Bạch Gia thì khung cảnh bình tĩnh vốn có trong đã bị đánh vỡ.

Ngày xuân là thời kì giáp hạt, có một số nhà chẳng may gặp tai họa, lúc này sẽ đi ăn xin cơm cũng là chuyện thường thấy.

Cuộc sống hàng ngày ở thôn Bạch Gia khá dư dả, nhưng cũng nhớ rõ những ngày tháng khổ sở trước đó, lúc này nhìn thấy người xin cơm liền mềm lòng, lập tức vào trong nhà lấy bánh bột ngô hoặc màn thầu trắng tới cho kẻ ăn mày kia.

"Mắt chó coi người thấp, coi chúng ta thật sự là kẻ xin cơm chắc?"

Một trong hai người kia là một bà tử đã có tuổi, khuôn mặt đầy dơ bẩn không nhận ra là ai, nhưng vẫn có thể nhìn thấy được khuôn mặt đầy dữ tợn và phẫn nộ của bà ta.

Có ý tốt cho người ta ăn uống, lại vô duyên vô cớ bị mắng một trận, người dân trong thôn tự nhiên không vui trong lòng, cũng thấy hối hận, liền thu hồi màn thầu đang chuẩn bị đưa ra.

"Người này thật đúng là giả mù mưa sa, đã muốn cho thì phải cho tử tế, nào có chuyện cầm một nửa lại bắt tay thu hồi về chứ? Muốn có danh tiếng, lại không muốn bỏ đồ vật ra sao? Lương tâm vứt cho chó ăn rồi à?"

Bà tử kia gào lên, vươn tay đoạt màn thầu trong tay người dân trong thôn đi.

Hai cái bánh bao, chính mình cầm một cái, cái còn lại là cho nam tử trung niên đứng bên cạnh giống như con trai của bà ta vậy.

Dường như cũng thật sự đói, hai người lấy được màn thầu, vội vàng ăn ngấu nghiến mà cắn miếng to nhai nhồm nhoàm.

Có lẽ vì ăn hơi vội một chút, màn thầu cũng hơi khô, hai người ăn bị nghẹn chết khiếp, nhưng cũng mặc kệ không uống nước, chỉ duỗi dài cổ, cố sức mà nuốt màn thầu xuống.

Người dân trong thôn thấy hai người kia ngang ngược nói vô lý, nhưng thấy tư thế ăn uống như soi hoang vậy, cho nên vừa không thích, vừa cảm thấy tò mò, chỉ tụm lại thành nhóm người tốp năm tốp ba mà bàn tán.

"Hai người kia từ đâu tới thế, quần áo đều thành như vậy, có kẽ đi không ít đường rồi."

"Không biết, không nghe nói đến chỗ nào gặp phải tai họa.

Hơn nữa còn nghe lí chính thúc nói, năm trước phần lớn mưa thuận gió hoà, được mùa đó."

"Có lẽ là trong nhà gặp biến cố rồi."

"Có cần nói một tiếng với lý chính thúc hay không, hai người này từ bên ngoài tới, vẫn phải để ý kỹ một chút, ngộ nhỡ để người này len lỏi vào thôn gây chuyện khiến thôn chúng ta gặp phải phiền phức thì sao …"

Người dân trong thôn thảo luận, đã là có người đi về phía nhà của Bạch Khang Nguyên để nói chuyện này.

Bà tử kia ăn xong một cái màn thầu, liếm liếm ngón tay đứng lên, gõ cây gậy trong tay xuống mặt đất kêu cộp cộp, "Các ngươi mù mắt chó rồi à, ngay cả ta cũng không nhận ra là ai, đúng là mắt chó coi người thấp diễn trò, mắt đều treo trên đỉnh đầu hết rồi!"

Nhìn bà tử gầm lên ở đằng kia, vẻ kiêu ngạo ương ngạnh cùng giọng điệu nói chuyện vô cùng quen thuộc, mọi người lập tức nhíu mày lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK