Mục lục
Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Kê vàng nhà ta không rẻ, trong thôn trồng kê vàng không chỉ có duy nhất nhà ta, kê vàng nhà Vương thị mua rẻ hơn nhà ta hai xu, tại sao ngươi lại muốn hỏi mua kê vàng của ta?”

“Đương nhiên là kê vàng nhà Mã tẩu tử tốt, nghe nói cơm nấu ra đều dẻo ngon, rất thơm, cho nên đến đây mua hai cân về nhà nấu cháo ăn.” Tô Mộc Lam trả lời.

“Cháo kê vàng tốt cho cơ thể và dạ dày, người lớn trẻ nhỏ đều có thể ăn.”

“Trong thôn đều nói người mẹ kế như ngươi chuyển tính, con người biến tốt rồi, ta cách nhà ngươi xa, không thường xuyên thấy ngươi còn tưởng người khác nói bậy, lần này thấy vậy chắc là thật rồi, ngươi cũng biết lo lắng cho đám nhóc ăn tốt hay không tốt rồi.”

Mã thị nói vậy, vác thân đứng dậy, vỗ vỗ vào vết chỉ vá trên áo, “Ngươi muốn bao nhiêu, ta cân cho ngươi, nói trước, kê vàng này của ta phải là một văn tiền một cân, trong lòng ngươi tự biết đếm, đừng đến lúc đó đắt quá lại ở sau lưng nói xấu.”

“Đều nói một văn tiền một văn đồ, giá thế nào thì có đồ thế nấy, Mã tẩu tử yên tâm, ta biết, cũng sẽ không phàn nàn, nói thật một câu với Mã tẩu tử, nhà kế bên ta không đi, trực tiếp đến tìm Mã tẩu tử ngươi.”

Tô Mộc Lam cười nói, “Ngươi cứ cân cho ta ba cân kê vàng là được, đợi ăn hết rồi, ta lại đến mua.”

“Vậy thì được.” Mã thị cười lên, “Thấy ngươi hiện tại đối đãi với đám nhóc Thủy Liễu không tồi, nói chuyện cũng dễ nghe hơn vài phần, lần này cho ngươi thêm nửa cân.”

Nói thêm vài câu tâng bốc, liền cho thêm nửa cân kê vàng, xem ra những lời nghe lọt tai này cũng có thể làm lời tiêu tiền đúng là không tồi.

Tô Mộc Lam vui vẻ nói lời cảm ơn, đợi Mã thị cân xong kê vàng, liền đếm ra ba văn tiền cho nàng ta.

“Mã tẩu tử tẩu cứ bận trước, ta về nhà trước đây.” Tô Mộc Lam xách giỏ tre lên, cười rồi bước đi nhanh.

“Đi thong thả....”

Tô Mộc Lam đi vội vàng, Mã thị dặn dò một câu, khi đó nghe được hai từ truyền lại từ phía xa “được thôi”, cười rồi lắc lắc đầu.

Tô thị này, đúng thật là.

Mã thị ngồi xuống, bắt đầu cầm lại kim khâu, khi mũi kim trong tay đâm vào áo mới dừng động tác trên tay, tiếp đó là thở dài một hơi.

Tô thị bây giờ biến tốt như thế, đối đãi với đám nhóc tỷ đệ Thủy Liễu cũng coi như là tận tâm, Bạch Thạch Đường này nếu như ở dưới suối vàng biết được đoán là cũng có thể yên tâm rồi.

Nhưng Bạch Thạch Đường này, cái mệnh thật sự là không thể nào nói nổi.

Tuổi còn trẻ thì đã không có vợ, một mình dẫn theo nhiều đứa trẻ như vậy, còn vớ phải Tô Mộc Lam ác độc hồi trước kia làm vợ, bây giờ không dễ dàng gì mới phát hiện sự lương thiện của Tô Mộc Lam, người trở nên tốt rồi, nhưng Bạch Thạch Đường lại không còn nữa.

Rõ ràng là một người tốt, giúp người trong thôn biết bao nhiêu việc, kết quả lại mất sớm như vậy.

Ông trời vẫn là không có mắt....

Tô Mộc Lam về nhà, liền từ trong túi móc ra một bát kê vàng, bỏ vào trong chậu ngâm nước.

“Nương, có cần con giúp làm gì không?” Mắt cá chân của Bạch Thủy Liễu đã đỡ nhiều rồi, vịn vào tường của phòng bếp đến trước mặt Tô Mộc Lam.

“Không cần, trước tiên cứ ngâm trong nước là được.” Tô Mộc Lam nói, “Đợi đến buổi chiều mới có thể nấu ăn được.”

Con cứ ngồi trong nhà trước, ta đi chỗ mảnh ruộng xới đất, đợi ta về rồi làm cơm trưa, ta cũng tiện đi ruộng khoai lang, hái chút đọt khoai lang về xào.”

“Được.” Bạch Thủy Liễu cố gắng muốn đứng lên tiễn ra cửa, lại bị nàng ấn ngồi xuống, chỉ có thể cười trước Tô Mộc Lam nói, “Vậy nương về sớm chút.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK