Là một hương thơm ngọt ngào quyện với hương thơm nồng đậm của trứng khi đã chín, mang theo hương vị của đồ vật được nướng trên lửa, trộn thành một mùi hương thật khó tả, sau khi chui vào lỗ mũi liền hóa thành nước bọt lan tràn trong miệng.
"Thật là thơm." Bạch Mễ Đậu đã không thể nhịn được lại nuốt nước bọt: "Ngửi mà đã thơm như vậy, bánh trứng gà này sợ là ngon muốn chết luôn."
"Đúng là một con mèo tham ăn." Bạch Trúc Diệp ở bên cạnh làm mặt quỷ.
"Đệ không phải." Bạch Mễ Đậu phản bác, sau đó lại nở nụ cười hì hì: "Nhưng mà cho dù đệ là con mèo tham ăn, thì tỷ khẳng định cũng là, vừa mới đệ đã đếm rồi, số lần tỷ nuốt nước bọt còn nhiều hơn đệ nữa đấy."
"Nói bậy…" Bạch Trúc Diệp che kín miệng, khuôn mặt xấu hổ đỏ bừng: "Ta không có như vậy."
"Rõ ràng có mà." Bạch Mễ Đậu làm mặt quỷ trả lại.
Bạch Trúc Diệp tức giận, vươn tay muốn đánh vào người Bạch Mễ Đậu, nhưng Bạch Mễ Đậu cũng rất thông minh, đã vội vàng chạy sang bên cạnh.
Bạch Trúc Diệp tất nhiên không chịu từ bỏ ý định, đuổi theo phía sau.
Hai đứa bé sinh đôi này liền đùa giỡn ầm ĩ ở trong sân, người truy ta trốn.
"Hai đứa cẩn thận một chút, đừng đá vào khoai lang sấy khô." Bạch Thủy Liễu và Bạch Lập Hạ vừa mới lật một lần khoai lang sấy khô, thấy hai đứa ở trong sân chơi đùa, lập tức nhắc nhở một câu.
Thấy đại tỷ đã lên tiếng, Bạch Trúc Diệp và Bạch Mễ Đậu lập tức dừng lại, bẹo nhau mấy cái, sau đó thấy Tô Mộc Lam đang gạt củi lửa trong lò ra, chắc là sắp mở lò nướng, liền vội vàng chạy tới.
Lò nướng mở ra, Tô Mộc Lam đeo găng tay cách nhiệt mà nàng đã thiết kế và Bạch Trúc Diệp là người may, bưng cái khay ra ngoài.
Bên trong mấy cái khuôn tròn tròn lúc trước chỉ đựng toàn bột nhão, lúc này đều trở thành mấy cây nấm nhỏ, có màu nâu vàng, còn có vài vết nứt nhỏ bên trên lộ ra màu vàng nhạt bên trong.
"Thật thơm." Bốn củ cải nhỏ không hẹn mà cùng hít một hơi.
"Thơm là đúng rồi, đợi lúc nữa ăn còn càng thơm nữa." Tô Mộc Lam mím môi cười, bỏ khuôn đúc bên trong ra khỏi khay, để tiện cho làm nguội.
Một lúc sau, khi khuôn đúc không còn quá nóng, mới tách bánh trứng gà trong khuôn đúc ra, đặt vào cái giỏ bên cạnh.
"Nhanh nếm thử đi." Tô Mộc Lam cầm mấy cái bánh ra chia cho bốn củ cải nhỏ, bản thân cũng cầm lấy một cái bỏ vào miệng.
Bốn củ cải nhỏ vội vàng cắn một miếng.
Xốp mềm, thơm ngon và ngọt ngào….
Nếu phải dùng hai từ để miêu tả thì đó chính là --- ăn ngon!
"Bánh trứng gà ăn thật sự rất ngon, so với bánh đậu xanh, bánh hoa quế ngọt gì đó thì còn ăn ngon hơn nhiều." Bạch Lập Hạ nói.
Điểm tâm truyền thống thì thường được chiên dầu hoặc là nướng, hương vị cũng chủ yếu là giòn và xốp, những điểm tâm như vậy mặc dù ăn ngon nhưng nếu ăn nhiều thì cũng sẽ thấy hơi khô, hương vị cũng hơi ngán.
Bánh trứng gà xốp mềm và ngon lành, đối với mọi người thì thực sự sẽ mang tới một cảm giác mới lạ.
"Ừm, cũng không tệ lắm." Tô Mộc Lam cũng khẽ gật đầu.
Ở thời hiện đại, nàng là một người đam mê làm bánh, cách làm bánh trứng gà có thể nói là đã quen thuộc rồi, chỉ là ở hiện đại thì thời gian, nhiệt độ của lò nướng có thể kiểm soát chính xác, làm được bánh trứng gà cũng có đầy đủ màu sắc và hương vị.
Nhưng ở đây lại phải dùng lò nướng bằng đất truyền thống, Tô Mộc Lam cũng chỉ đang muốn làm thử xem sao, nhưng không ngờ kết quả cũng khá tốt.