Bạch Khang Nguyên làm lý chính cũng rất có tầm mắt, vừa làm việc công bằng, vừa suy nghĩ cho tương lai của cả thôn.
Những người trong thôn Bạch gia đa phần đều không hề tệ.
Tô Mộc Lam nghĩ vậy, ý cười trên mặt càng đậm, sau đó đi vào phòng bếp, chuẩn bị làm thêm một ít mứt táo đường đỏ, để buổi chiều Bạch Thủy Liễu mang tặng sang nhà Bạch Học Văn và Bạch Khang Nguyên.
Tiên sinh có tam quan chính trực, còn có lý chính có tấm lòng tận tâm với thôn dân như vậy, đều phải đối xử tốt với hai người mới được.
Mà hành động này của hai người bọn họ cũng có thể làm cho tỷ muội Bạch Thủy Liễu càng thêm danh chính ngôn thuận đi học đường đọc sách, coi như là đã gián tiếp giúp nàng một lần, coi như là cảm tạ bọn họ.
Buổi chiều, sau khi mứt táo đường đỏ làm tốt, Bạch Thủy Liễu dẫn Bạch Lập Hạ tặng đồ sang cho Bạch Học Văn và Bạch Khang Nguyên.
Khi hai tỷ muội đi về nhà thì mứt táo đường đỏ trên tay vẫn còn dư một phần.
"Đây là nhà ai không nhận vậy?" Tô Mộc Lam hỏi.
"Tiên sinh không nhận." Bạch Thủy Liễu trả lời.
Tô Mộc Lam há miệng, một lúc lâu sau mới nói: "Chuyện này cũng thật mới lạ."
Bạch Học Văn rõ ràng cũng là một người thích đồ ăn ngon, lúc đầu Tô Mộc Lam còn lo lắng một chút mứt táo đường đỏ này có thể không đủ để ăn hay không, cuối cùng kết quả lại là người ta không nhận lấy.
"Tiên sinh nói, đây đều là chuyện thuộc trách nhiệm của ông ấy, làm con nói với nương không cần suy nghĩ nhiều." Bạch Thủy Liễu lại nói thêm.
Tô Mộc Lam mím môi, càng thêm ngạc nhiên, trong lòng cũng có chút cảm thán, chỉ cảm thấy bề ngoài Bạch Học Văn như một ông lão cố chấp, nhưng thực tế thì lại là người cực kì thông minh, có thể đoán được rõ ràng ý nghĩ của nàng như vậy.
Nhưng mà nếu Bạch Học Văn là người thông minh,và hiển nhiên cũng không phải là người quá rập khuôn, thì chuyện thi công danh này chỉ dừng lại ở đồng sinh thật đúng là có chút đáng tiếc.
Tô Mộc Lam đang suy nghĩ thì Bạch Thủy Liễu lại nói: "Tiên sinh còn nói, mứt táo đường đỏ này vẫn cầm về nhà để chúng ta tự ăn là được, nếu thật sự muốn tặng đồ thì đưa cho ông ấy chút cơm cháy, mì ăn liền,...… là được."
Tô Mộc Lam: "…"
Chậc, vậy đây là không phải không tham ăn, mà là không thèm ăn mứt táo đường đỏ mà thôi, vẫn nhớ thương mấy món ăn khác.
Nàng đã biết rồi mà, Bạch Học Văn này tuyệt đối sẽ không khách sáo gì cả.
Tô Mộc Lam lắc đi những vạch đen chảy trên đầu, cười nói: "Vậy được, chờ ngày mai làm thêm chút cơm cháy và mì ăn liền, sau đó để các con mang cho tiên sinh."
"Vâng." Bạch Thủy Liễu và Bạch Lập Hạ gật đầu, sau đó lại cầm bảng cát đi luyện chữ.
Ngay cả Bạch Trúc Diệp đã sớm cầm lấy kim chỉ, ngồi ở một bên thêu thùa.
Tiên sinh giao chữ luyện viết thì cô bé đã viết từ sớm, cũng biết viết rồi.
Nhưng mà cũng chỉ giới hạn ở trong biết viết như thế nào thôi, viết thành dạng gì, thì cũng không để ý.
Tô Mộc Lam hiểu được tâm tư của cô bé không đặt chủ yếu ở việc đọc sách, cũng không nói thêm nhiều, chỉ để Bạch Trúc Diệp tự quyết định.
Chỉ là bây giờ liếc nhìn Trúc Diệp đang tập trung thêu thùa, liền đi qua nhìn xem cô bé đang thêu cái gì.
Là đang bắt chước theo mấy hình thêu trên túi tiền, đang thêu hoa phong lan.
Hoa văn cũng rất đơn giản, chỉ là một đóa hoa phong lan và ít lá cây xung quanh, bên trên có hai bông hoa nhỏ màu xanh và màu tím, nhưng Tô Mộc Lam có thể nhìn ra được, muốn thêu thành công thì cũng rất phức tạp.
Hoa văn nhỏ, còn nhiều màu sắc, muốn thêu cho phẳng, hơn nữa còn phải phối hợp hài hòa như mẫu trên túi tiền, cũng không phải là chuyện đơn giản.
Nhất là đối với người mới bắt đầu như Bạch Trúc Diệp thì càng khó khăn hơn.