Đôi kẹp tóc, búi thành hai búi tóc trái phải, mỗi người đều kẹp.
Lúc này đã ném đi một cái, còn lại cái kia, đợi đến lúc xe ngựa đi về phía trước lại ném.
Không thấy cô bé, nhất định người nhà sẽ đi tìm cô bé, ném mấy thứ này đi, có thể khiến người nhà dựa vào những thứ này, dọc theo đường mà tìm được cô bé.
Bạch Lập Hạ đang suy nghĩ, chợt rèm xe ngựa bị xốc lên.
Cô bé vội vàng nhắm mắt lại, dựa trên thùng xe giả vờ như đang ngủ mê.
Lại là một cô bé được đưa vào, vừa vặn được đặt ngồi cạnh Bạch Lập Hạ.
Ngay cả dưới ánh sáng yếu ớt nhưng Bạch Lập Hạ vẫn có thể nhìn rõ gương mặt của cô bé này.
Đây không phải ai khác, chính là tiểu cô nương đã nhắc nhở cô bé ở chỗ đoán đố đèn kia.
Những tên ăn mày này thật ghê tởm!
Bạch Lập Hạ cắn răng.
Ngoài xe ngựa truyền đến giọng nói thật nhỏ.
"Đi, đi nhanh lên."
"Sao lại vội vã vậy?"
"Vừa nãy bắt nha đầu kia, nhất thời không để ý đến bà già đi theo bên cạnh nó, chắc là đã bị bà già đó nhìn thấy rồi, không cẩn thận, lúc này đã báo quan."
"Ngươi nói ngươi này, bà già đi theo bên cạnh đấy bình thường đều không phú thì quý, ngươi đây không phải chọc vào tổ ong vò vẽ sao."
"Ngươi cũng đừng oán trách, trên hội đèn lồng lần này người trông thuận mắt chẳng có nhiều, cũng chỉ có con bé này trông dáng vẻ đẹp đẽ, lại có khí chất, nếu như có thể bán đến Giang Nam, có thể là một giá tốt đấy."
"Vậy cũng đúng, cô gái nông thôn bán không được giá, cao nhất là hơn mười lượng bạc thôi, chất lượng như thế này, xem chừng có thể bán trên mười lượng cũng không thành vấn đề, chúng ta làm buôn bán đổi mạng lấy tiền, đương nhiên bán được giá càng cao thì càng tốt."
"Ha ha ha, chuyện đúng là như vậy!"
"Được rồi, được rồi, hai ngươi đừng có nói nữa, mau tranh thủ, hàng cũng không xê xích gì nhiều, chúng ta rời huyện thành này trước, nếu như chậm thêm, bà già kia đi báo quan, ở cổng huyện có người kiểm tra, chúng ta cũng đi không nổi đâu."
"Đi thôi!"
Tiếng roi thanh thuý vang lên, ngựa hí một tiếng, từ từ chạy.
Bạch Lập Hạ bỗng dưng nâng cao tinh thần, dựa vào cảm giác và ánh sáng bên ngoài, đến đại khái ký ức hành tẩu lộ tuyến.
Rất nhanh, xe ngựa ngoặt một cái.
Bạch Lập Hạ cuống quýt tháo chiếc kẹp tóc còn lại xuống, xém ra ngoài từ cửa sổ.
Không bao lâu, xe ngựa lại ngoặt một cái nữa, lần này dường như đã chuyển sang đường chính, Bạch Lập Hạ có thể nghe được tiếng rao hàng cùng tiếng cười nói náo nhiệt ở bên ngoài.
Bạch Lập Hạ suy nghĩ, lần này cô bé ném đi một chiếc giày.
Phần lớn người đời đều mê tín, một chiếc giày của con gái sẽ không dễ dàng bị người ta nhặt đi trên phố xá sầm uất, hơn nữa lại còn ở đêm mười lăm như thế này nữa.
Xe ngựa tiếp tục đi về phía trước, sau khi ra khỏi cửa thành, chung quanh liền tối sầm lại.
Tuy nói hôm nay là mười lăm, ánh trăng trong sáng, nhưng tầm mắt trong xe ngựa có hạn, Bạch Lập Hạ không dám tùy tiện vén rèm lên, chỉ có thể dựa vào xe ngựa tốc độ tiến lên của xe ngựa để phán xem xe ngựa có rẽ hay không.
Đợi đến lúc quẹo cua, cô bé lại lén ném đồ xuống dưới.
Chiếc giày còn lại, tất trái, tất phải, hầu bao, túi tiền trong ngực...
Có thể nói đồ trên người mà Bạch Lập Hạ có thể lấy ra được đều đã bị cô bé ném sạch.
Lúc không còn đồ để ném, Bạch Lập Hạ có hơi luống cuống.
Không có đồ để tiếp tục để lại dấu, vậy Bạch Thạch Đường và Tô Mộc Lam sẽ không thể tìm được cô bé.
Sau khi nghĩ thêm, Bạch Lập Hạ đưa mắt nhìn những cô cậu bé trên chiếc xe ngựa này.
Trên tóc của bọn họ có kẹp hoa, trâm gài tóc một loại.