Đệ đệ trong nhà này đúng là chịu khổ.
Trương Lê Hoa nghĩ đến chuyện này, vành mắt hơi ửng đỏ, nước mắt sắp sửa muốn rơi xuống.
"Tỷ, sao hôm nay chỉ có một mình tỷ tới, còn đứa bé đâu?" Trương Môn Nghĩa thấy tâm trạng của Trương Lê Hoa không tốt, nhanh chóng đổi đề tài.
"Đang chạy nhảy nô đùa ở nhà, cha mẹ chồng dẫn đi lên thị trấn, mua về rất nhiều đồ ăn, đang chia cho những đứa trẻ khác cùng ăn một chỗ, ta thấy bọn chúng đang chơi vui vẻ như thế nên không gọi bọn nó nữa."
Trương Lê Hoa nói, "Lúc tới chỉ nhớ mang quần áo cho đệ, quên mất mang một ít thức ăn cho đệ, chờ lần sau tới ta sẽ mang cho đệ một ít.
Cửa hàng Ngô Ký ở trên thị trấn làm ra một số loại thức ăn mới, mùi vị cũng không tồi đâu."
"Cũng không cần phiền phức như vậy, ít nữa khi Ngô chưởng quầy quay lại mua sữa sẽ có lẽ cũng sẽ mang tới, đến lúc đó nếu có đồ mới lạ thì đệ sẽ giữ lại để dành cho bọn trẻ." Trương Môn Nghĩa cười nói.
"Quên mất việc này." Trương Lê Hoa cười cười, "Nơi này của đệ chẳng thiếu những món này."
"Đúng vậy." Trương Môn Nghĩa nói, "Đúng rồi, hai ngày nữa đệ chuẩn bị thịt con dê, đến lúc đó đệ sẽ mang thịt dê tới nhà tỷ, tỷ hầm thịt dê mà ăn nhé."
"Được rồi, mấy ngày hôm trước bọn nhỏ còn nghĩ đến thịt dê, thế mà hôm nay đệ lại trùng hợp chuẩn bị giết dê." Trương Lê Hoa nói, "Thịt dê giá cũng không rẻ, chân dê cũng dễ bán, đừng chọn thịt ngon đưa tới nhà tỷ, đưa một ít sườn dê, xương cốt dê tới là được."
Người có hoàn cảnh gia đình khá giả đều chú ý đến tướng ăn, cho nên có thể ăn thịt thì đa phần sẽ không gặm xương cốt.
Một miếng thịt dê là dễ bán nhất, cũng bán được giá.
"Chính là có người muốn sườn dê nên mới muốn giết dê, cho nên e là không thể đưa sườn dê qua cho tỷ được." Trương Môn Nghĩa giải thích, khi nói chuyện hơi thẹn thùng một chút.
"Vậy sao?" Trương Lê Hoa có phần kinh ngạc nhìn Trương Môn Nghĩa, "Chuyện này thật kì lạ, còn có người đặc biệt muốn sườn dê sao?"
Càng kì lạ hơn là Trương Môn Nghĩa này lại là vì có người muốn sườn dê liền giết dê.
Trương Môn Nghĩa làm việc luôn nghiêm túc lại tỉ mỉ, dê của hắn nuôi là tốt nhất trong mừi tám thôn gần đây, có thể nói nhiều năm nuôi dê cũng không phải lo bán, vả lại Trương Môn Nghĩa là người cần kiệm, cũng rất ghét người khác lãng phí xa xỉ, chắc là không đến mức vì người mua sườn dê liền phải giết dê, còn muốn đưa thịt dê cho nàng mới đúng.
"Là ai có khẩu vị đặc biệt như vậy?"
"Không ai cả, có người muốn mua, không dễ từ chối thôi." Trương Môn Nghĩa trả lời qua loa, đứng dậy nói tiếp "Nhìn đệ này, tỷ tỷ tới lâu như vậy mà không rót chén nước cho tỷ tỷ, bây giờ tỷ tỷ không tiện uống trà, đệ sẽ nấu một ít trà táo đỏ cho tỷ nhé."
Trong sân có một cây táo, năm ngoái vàu mùa thu, cây táo rất sai quả, Trương Môn Nghĩa hái xuống rồi phơi khô, ngày thường khi hầm thịt hầm canh đều thả mấy quả vào ăn.
Lúc này vẫn còn rất nhiều táo tàu khô, dùng để nấu trà táo đỏ là tốt nhất.
Sau Tết Nguyên Tiêu, học đường tiến hành khai giảng.
Tô Mộc Lam đi học đường để giao phí nhập học trong một năm, chuyện Bạch Mễ Đậu đọc sách ở học đường coi như yên ổn.
Mà mỗi ngày Bạch Mễ Đậu và Bạch Vĩnh Hòa đều cùng nhau đi học, mỗi ngày có thể nói là rất bận rộn.
Bên này, ba chị em Bạch Thủy Liễu cũng tới lớp học trong tộc đi học như thường lệ.
Nhưng có một điểm khác là, năm nay lớp học trong tộc khai giảng, so với năm ngoái học sinh năm nay có thêm bảy, tám người.
Có hai chàng trai, còn lại đều là con gái.
Không cần phải nói cũng biết, đây là tác dụng từ câu chuyện phiếm được lan truyền trong lúc ăn tết.
Mọi người không cầu điều gì khác, chỉ mưu cầu con gái trong nhà có thể được gả cho nhà chống tốt, cũng muốn con gái nhà mình biết được nhiều chữ hơn.