"Dựa theo tình hình bây giờ của Lục thiếu gia thì có lẽ chén thuốc này cũng không uống được bao nhiêu, Lục tiểu thư cũng không cần quá hoảng loạn, có thể uống được bao nhiêu thì uống bấy nhiêu, chờ đến khi hừng đông thì ta sẽ xem xét lại tình hình."
"Được, ta nhớ kỹ rồi, cảm ơn Tần đại phu." Lục Văn Tình nói: "Ta đã chuẩn bị xong phòng khách rồi, trà nước điểm tâm đều có đủ, Tần đại phu đi nghỉ ngơi một lát trước đi."
Bận rộn đến hơn nửa đêm như vậy thì lúc này Tần đại phu cũng vô cùng mệt mỏi, bên ngoài trời đang rét đậm, bây giờ đi trở về cũng chỉ giày vò thêm mà thôi.
Hơn nữa theo tình hình này của Lục Cảnh Nghiễn thì không biết đến hừng đông sẽ như thế nào, chỉ sợ vẫn phải đi mời hắn tới, nên Tần đại phu cũng không từ chối nữa, gật đầu đồng ý.
Thu thập sửa sang lại hòm thuốc, sau đó dặn dò về việc cho uống thuốc, uống vào canh giờ nào, thì Tần đại phu bây giờ mới chuẩn bị đi nghỉ một chút.
Liên Kiều lúc này lại vội vàng đi vào, cẩn thận thông báo chuyện gã sai vặt dẫn một đại phu tên là Tạ Quảng Bạch trở về cho Lục Văn Tình nghe.
"Này…." Lục Văn Tình nghe xong thì lông mày lập tức nhíu lại: "Chưa bao giờ nghe qua tên Tạ Quảng Bạch này."
Tùy tiện để cho người lạ khám bệnh cho Lục Cảnh Nghiễn thì Lục Văn Tình đương nhiên rất lo lắng.
"Tì nữ cũng chưa bao giờ nghe qua, có khi nào là một kẻ lừa đảo trên giang hồ, muốn lấy danh hiệu đại phu để lừa gạt tiền bạc hay không?" Liên Kiều nói: "Nếu là bọn giang hồ lừa đảo thì rất khó đối phó."
Bọn lừa đảo trên giang hồ, bình thường vẫn luôn qua lại giữa các phủ huyện, có vô số thủ đoạn, vì tiền bạc thì chuyện gì cũng làm ra được.
"Nếu là bọn giang hồ lừa đảo thì vẫn có thể dễ làm hơn một chút, chỉ cần đưa cho ít tiền bạc rồi đuổi đi là được, chỉ là không biết…"
Không biết Tạ Quảng Bạch này có phải thật sự có y thuật xuất sắc hay không.
Nếu thật sự có y thuật cao siêu thì đại ca của nàng sẽ được cứu rồi.
Nhưng, nàng không dám đặt cược….
Thấy Lục Văn Tình do dự, Liên Kiều suy nghĩ một chút rồi nói: "Tiểu thư, theo như tì nữ thấy thì người này có bề ngoài xấu xí, lưng lại còng, dù nhìn thế nào cũng không giống như người tốt, lại còn tự xưng là quỷ y, nếu thật sự hắn là đại phu giỏi thì vì sao lại thêm một chữ "quỷ" ở đằng trước….
."
"Quỷ y?" Tần đại phu đang xách theo hòm thuốc chuẩn bị đi nghỉ ngơi thì nghe được hai chữ quỷ y nên liền dừng chân lại: "Quỷ y gì vậy?"
"Quấy rầy Tần đại phu rồi."
Lục Văn Tình nói: "Là người hầu trong nhà khi đi ra khỏi thành gặp được một người ở cổng thành, nói bản thân là quỷ y, có y thuật đệ nhất thiên hạ gì đó, còn nói là muốn khám bệnh cho đại ca….
."
"Người này chẳng lẽ là họ Tạ?" Tần đại phu mở to hai mắt, vội vàng hỏi.
Lục Văn Tình hơi sửng sốt: "Người nọ tự xưng bản thân là Tạ Quảng Bạch."
"Không tồi không tồi, tên đúng là Tạ Quảng Bạch." Hai mắt của Tần đại phu tràn đầy ngạc nhiên: "Bây giờ người đang ở chỗ nào?" "Đang chờ ở phòng khách." Lục Văn Tình thấy Tần đại phu đột nhiên cực kì hứng thú thì liền thăm dò: "Vị đại phu này có y thuật rất cao siêu sao?"
"Đâu chỉ là y thuật cao siêu, có thể nói là thần y cũng không quá!" Tần đại phu cuống quýt nói: "Nhanh, nhanh dẫn ta đi xem một chút."
Thấy Tần đại phu đều đã nói như vậy thì Lục Văn Tình và Liên Kiều cũng không dám chậm trễ, cùng nhau tự mình đi mời Tạ Quảng Bạch.
Tần đại phu gặp Tạ Quảng Bạch, thấy bộ dạng của hắn quả nhiên giống như trong lời đồn, liền hưng phấn xoa tay: "Tại hạ vẫn luôn ngưỡng mộ thanh danh của Tạ đại phu ở bên ngoài, nhưng tung tích của Tạ đại phu vẫn luôn không rõ ràng, muốn cầu kiến cũng không được, lại không nghĩ rằng có thể gặp được Tạ đại phu ở chỗ này, thật sự là may mắn ba đời."