Mục lục
Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Cho dù sau này con làm chuyện gì, cha mẹ và các tỷ tỷ của con mãi mãi cũng sẽ đứng cùng một chỗ với con, con không cần phải vì chuyện này mà lừa gạt người trong nhà!"

"Con làm như vậy là cảm thấy người nhà chỉ cao hứng vì những thành tựu mà con đạt được, sẽ không vì sự thất bại của con mà nguyện ý đồng cam cộng khổ cùng à?"

Đương nhiên, Bạch Mễ Đậu không ngờ Bạch Thạch Đường lại nổi giận đùng đùng đến như thế, lập tức giật nảy mình.

Sau đó một mặt áy náy cúi thấp đầu xuống đất: "Con không có nghĩ như vậy, con chỉ không muốn cha nương sẽ lo lắng vì chuyện này..."

"Nếu đã là cha mẹ của con, lo lắng vốn là chuyện nên có!" Sự tức giận của Bạch Thạch Đường không hề giảm một chút nào: "Có cha mẹ nào không quan tâm con cái, đây vốn là chuyện bình thường mà, con cố kỵ cái gì chứ?"

Bạch Mễ Đậu cắn môi dưới, trong mắt lập tức ánh lên một tầng sương mù.

Sau khi biết cậu bé là con nuôi, mặc dù ngoài mặt không khác gì lúc trước, nhưng trong lòng ít nhiều gì cũng có chút cố kỵ.

"Cha mẹ nuôi nuôi mình khôn lớn như thế, lại còn cho ăn học, che chở đầy đủ, toàn tâm toàn ý với bốn tỷ đệ họ.

Bạch Mễ Đậu cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp, nhưng trong lòng cũng đầy gánh nặng.

Nuôi dưỡng một người không có quan hệ máu mủ như cậu bé, còn xem cậu bé như con ruột của mình, là Bạch Thạch Đường và Tô Mộc Lam tâm tính lương thiện, thế này là có ân với cậu bé, phần ân tình này cậu bé cần phải báo đáp, hơn nữa còn phải báo đáp cả đời nữa.

Nhưng cậu bé chỉ mới mười hai tuổi mà thôi, chỉ là một đứa bé con thôi, cũng không có năng lực gì có thể báo đáp bọn họ, điều duy nhất có thể làm chính là chăm chỉ đọc sách, sau này thi đậu công danh, vinh quang cửa nhà.

Thế là cậu bé lén báo danh thi huyện, vì nếu có thể thi đậu cha mẹ sẽ có thể cao hứng, nếu như không thi đậu, cha mẹ cũng không hề biết đến việc này, cũng sẽ không thất vọng với cậu bé.

Nhưng bây giờ, dường như cậu bé đã làm sai rồi....

"Cha, con..." Bạch Mễ Đậu cố thu sương mù trong mắt về.

Cha đã từng nói, nam nhi không dễ rơi lệ, cậu bé là nam tử hán, không thể động một chút lại khóc nhè…

Nhưng há miệng ra, Bạch Mễ Đậu cũng không biết phải tranh biện giúp mình thế nào, chỉ há hốc mồm, cuối cùng lại nuốt mấy lời muốn nói xuống.

Giọng điệu của Bạch Thạch Đường hơi hòa hoãn một chút, lời nói thấm thía: "Ta biết con hiếu thuận hiểu chuyện, nhưng con phải nhớ kỹ, con chỉ là đứa bé, ta và nương của con không muốn chỉ thấy con hiếu thuận hiểu chuyện, trái lại hy vọng có thể chứng kiến hỉ nộ ái ố của con hơn."

"Tuy nó nhà mình nghèo hèn, không so được với dòng họ hiển hách gì đó, nhưng hai người ta với nương của con cũng chỉ là hi vọng sau này bốn tỷ đệ các con có thể bình an vui sướng lớn lên là được rồi, cũng không yêu cầu các con cần phải có thành tựu gì, càng không hi vọng các con vì những chuyện này mà phải mang quá nhiều gánh nặng."

"Nếu là như vậy, vậy chính là sai lầm của ta với nương của con rồi."

Những lời này, trầm ổn có lực, nhưng câu chữ trong đó lại lộ ra ôn nhu nồng đậm.

Cuối cùng, Bạch Đậu Mễ cũng không khống chế được nữa, giọt nước mắt to như hạt đậu tràn mi rơi xuống, cậu bé bổ nhào vào lòng Bạch Thạch Đường: "Cha..."

"Con lớn thế nào rồi, còn khóc thành thế này." Trong lời nói của Bạch Thạch Đường đầy sự ghét bỏ, nhưng lại kéo Bạch Mễ Đậu vào lòng, vỗ nhẹ lưng cậu bé.

Trẻ con mười hai tuổi, bây giờ dáng dấp đã vô cùng cao, mắt thấy đầu cũng sắp vượt qua cả Tô Mộc Lam rồi, bình thường đứng ở chỗ này, bởi vì tính tình trầm ổn nội liễm, thường xuyên bị ngộ nhận là người lớn đã trưởng thành, lúc này lại hu hu nghẹn ngào khóc nấc lên, vừa nước mắt vừa nước mũi hệt như một đứa trẻ lên ba vậy.

Đứa nhỏ này, suy nghĩ trong đầu nhiều lắm đây.

Tô Mộc Lam thấy dáng vẻ này, trong lòng cũng thở dài.

Bạch Mễ Đậu khóc một trận, tâm trạng cảm xúc cũng đã phát tiết gần hết, lúc này mới ngừng khóc, thấy quần áo của Bạch Thạch Đường bởi vì mình mà trở nên dúm dó, hơn nữa lại dính đầy nước mắt và nước mũi, gương mặt lập tức đỏ lên: "Làm bẩn quần áo của cha rồi."

"Làm bẩn thì tắm một cái là được rồi, cũng không phải không mặc được nữa, hơn nữa, không thể mặc thì sao, trong nhà cũng không thiếu quần áo để mặc." Bạch Thạch Đường khôi phục lại vẻ: "Trái lại là con đó, khóc thành mèo mướp rồi, mau đi rửa mặt một chút đi."

"Ôi." Bạch Mễ Đậu đồng ý, hứng thú bừng bừng đi đến cái vạc trong sân múc nước rửa mặt.

Nhóc đầu mèo lúc rửa mặt tiếng vang soàn soạt.

Tô Mộc Lam ở trong phòng nghe thấy động tĩnh, cầm ấm trà đang nấu trên lò lửa nhỏ rót một ít cho Bạch Thạch Đường, cũng rót để nguội cho Bạch Mễ Đậu một tách, cuối cùng mình cũng tự cầm một tách mà uống.

Trà hoa quế năm trước, dù đã qua đông, lúc này uống vào miệng cũng đầy một mùi thơm ngát.

"Cuối cùng cũng không phát hiện, trong khi chàng dạy dỗ con cái, cũng rất có lòng đấy." Tô Mộc Lam cảm khái.

"Quãng thời gian trước đã nhìn ra, đứa nhỏ này luôn mang dáng vẻ không muốn mang đến phiền phức cho người nhà, nếu như đặt ở bên ngoài, không như có giáo dưỡng có nội liễm không mang đến phiền toái cho người khác, nhưng chuyện này tiếp tục không tốt, nhất là đối với người nhà."

Bạch Thạch Đường nói: "Điều này khi còn bé thì tốt, nếu như sau này gặp phải chuyện gì đó, sợ gây phiền phức cho người nhà, sợ để người nhà lo lắng, đè nén trong lòng mình, đè nén đến mức hỏng người không nói, cũng sẽ dễ dàng xảy ra chuyện nữa." "Vậy cũng đúng." Tô Mộc Lam gật đầu.

Lúc cần che giấu một chuyện, tất nhiên sẽ dùng đến một chuyện khác hoặc là một lời nói dối để lấp liếm, vậy tất nhiên cũng sẽ tạo thành một lời nói dối nữa, cứ thế mãi, hậu quả khó mà lường được.

Nhất là lúc gặp phải chuyện lớn, có thể muôn kiếp chẳng thể trở lại được.

Thừa dịp khi còn bé phân tích một chút, cũng tránh sau này sẽ xảy ra sự cố gì.

Lúc hai người nói chuyện, Bạch Mễ Đậu đã rửa mặt rửa tay xong và đi đến, trong tay còn cầm một cái khăn, giúp Bạch Thạch Đường lau nước mắt nước mũi gì đó trên quần áo.

Chờ chỉnh trang xong xuôi rồi, mới ngồi xuống cùng Bạch Thạch Đường và Tô Mộc Lam uống trà.

"Nếu đã qua cuộc thi huyện, con nghĩ đến tháng tư sẽ tham gia thi phủ thử một lần." Bạch Mễ Đậu nói: "Ước chừng Vĩnh Hoà ca có thể thi đậu, con thì không biết chính xác, có điều vẫn muốn đi thử một lần."

"Muốn thử thì cứ thử một lần." Bạch Thạch Đường gật đầu: "Ta nói với Liêu chưởng quỹ trước một câu, đặt trước khách sạn phù hợp ở phủ thành."

"Không cần phiền toái như vậy, phía huyện học đã sắp xếp thoả đáng rồi."

Bạch Mễ Đậu cười nói: "Năm sau Lục gia sẽ góp một khoản tiền cho huyện học, bọn Tiết Sơn Trường quyết định cầm một phần trong khoản bạc này ra, sắp xếp cho các thí sinh dự thi phủ."

"Đến lúc đó, chúng ta cùng nhau đi vào phủ thành, tiên sinh sẽ đi theo chăm sóc, con nghĩ các tiên sinh sẽ cùng đi theo, những người khác ước chừng cũng không đi cùng người lớn, đến lúc đó cha nương cũng đừng đi theo nhé."

Nếu như đi theo, sẽ trông có vẻ hơi đặc biệt một chút, giống như bé con chưa lớn vậy đó.

Bạch Thạch Đường và Tô Mộc Lam hiểu tâm tư của Bạch Mễ Đậu, gật đầu đồng ý, nhưng sau đó đi tìm Bạch Khang Nguyên nói chuyện tìm người tiến cử hiền tài trong thôn.

Đi tham gia thi phủ phải cần sáu người tiến cử hiền tài, bốn người cùng thôn và hai tú tài.

Chuyện tú tài tiến cử hiền tài, huyện học bên kia đã sắp xếp thoả đáng rồi, không cần phải quan tâm, thôn dân bên này vẫn phải nhờ Bạch Khang Nguyên thu xếp giúp một chút.

Bạch Khang Nguyên tiếp nhận việc này, vui mừng ngút trời, trong đầu vô cùng cam tâm tình nguyện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK