Mục lục
Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng chung quy lại hắn là người tàn tật.

Lục Cảnh Nghiễn trầm mặc hồi lâu lúc sau, mới nghẹn ngào, hỏi "Muội … rất thích ta sao?"

"Đúng vậy." Vạn Tân Nguyệt khẳng định gật gật đầu, "Ta rất thích lục ca ca."

"Vì sao lại thích ta?" Lục Cảnh Nghiễn hỏi.

Vạn Tân Nguyệt nhếch miệng cười, một đôi mắt to ngập nước, thành hai vầng trăng khuyết cong cong, "Bởi vì lục ca ca tướng mạo đẹp."

Lục Cảnh Nghiễn, "……"

"Nhưng thứ như tướng mạo lại không lâu bền nhất, con người sẽ luôn có một ngày già đi, cái mà muội gọi là tướng mạo đẹp, cũng sẽ biến mất." Lục Cảnh Nghiễn chân thành nói.

"Ta biết." Vạn Tân Nguyệt lắc lắc đầu, "Nhưng ta cảm thấy, lục ca ca dung mạo đẹp như vậy, chẳng sợ chờ đến lúc già, cũng sẽ là người đẹp nhất trong đám ông già cho mà xem."

Lục Cảnh Nghiễn, "……"

Lời nói dường như cũng có lý.

Giống như mỹ nhân tới tuổi xế chiều, già nhưng vẫn có thể còn phong thái.

Có điều…

"Hai chân ta tàn tật, thể chất cũng yếu ớt, sau này có lẽ là không có cách nào chăm lo cho muội được."

"Không có vấn đề gì, ta có thể chăm sóc cho lục ca ca." Vạn Tân Nguyệt lắc lắc chén nước mật ong trong tay nàng.

"Muội còn nhỏ tuổi, lúc này vô tư vô lự, không biết cuộc sống sinh hoạt gian khổ, thân thể của ta sau này sẽ trở thành liên lụy."

"Liên lụy sao? Không hề cảm thấy." Vạn Tân Nguyệt nghĩ nghĩ, nói, "Lục ca ca nói liên lụy, là nói tới việc kiếm tiền bạc sao? Nếu là cái này thì lục ca ca đừng sợ, nhà ta có rất nhiều tiền, lục ca ca muốn liên lụy thế nào thì cứ liên lụy như thế …"

Lục Cảnh Nghiễn, "……"

Giống như mặc kệ hắn tìm được cái cớ gì, Vạn Tân Nguyệt vẫn có thể phản bác lại hắn được.

"Lục ca ca không cần lo lắng những chuyện linh tinh vớ vẩn ấy." Vạn Tân Nguyệt cười hì hì nói, "Mấy ngày nữa cha ta sẽ đến, đến lúc đó ta sẽ bảo cha ta tới cầu hôn cùng lục ca ca."

"Lục ca ca phải nghỉ ngơi cho thân thể khỏe lại, đến lúc đó trang điểm thật đẹp, gả …"

"À không, là chờ ta gả vào là được."

Lục Cảnh Nghiễn bị an bài tỉ mỉ "……"

Qua buổi trưa ngày hôm sau, liền không có mặt trời, một lát sau, gió Tây Bắc cũng thổi lên.

Lo lắng buổi chiều tuyết sẽ rơi, Lục Cảnh Nghiễn liền thúc giục Vạn Tân Nguyệt hôm nay sớm trở về một chút.

Vạn Tân Nguyệt nghĩ thầm muốn ở lâu trong chốc lát,

Rồi lại không muốn làm Lục Cảnh Nghiễn lo lắng, nên sau khi đợi Lục Cảnh Nghiễn uống xong chén thuốc liền cưỡi ngựa trở về.

Bảo gã sai vặt tiễn Vạn Tân Nguyệt đi, Lục Cảnh Nghiễn mới an tâm nằm xuống.

Có điều vừa mới nằm xuống, Lục Cảnh Nghiễn liền cảm thấy lồng ngực bị tức nghẹn, chỗ yết hầu hình như vướng thứ gì đó, liền ho khan một trận.

"Thiếu gia." Gã sai vặt vội vàng bưng nước ở bên cạnh tới, để Lục Cảnh Nghiễn uống hai ngụm.

Lúc này Lục Cảnh Nghiễn mới đỡ ho một chút, nhưng khuôn mặt vì vừa rồi ho khan nên có vẻ càng tái nhợt hơn.

"Thiếu gia nằm xuống nghỉ tạm một lát đi." Gã sai vặt lại đỡ Lục Cảnh Nghiễn nằm xuống một lần nữa, chờ đến khi hắn ngủ an ổn, lúc này mới nhẹ tay nhẹ chân thu dọn những chén thuốc kia lại.

Chuẩn bị đi dặn dò thuộc hạ sắc thuốc cho buổi tối.

Thuốc này muốn một ngày uống ba lần, hơn nữa mỗi một lần phải đun đặc mới được, bây giờ nấu, vừa hay tới buổi tối dùng.

Gã sai vặt vừa mới nhẹ nhàng đóng cửa, Lục Văn Tình đã bước nhanh đi tới.

"Tiểu thư." Gã sai vặt hành lễ, "Thiếu gia vừa mới uống thuốc, đi ngủ rồi."

"Chờ đại ca tỉnh, đến viện của ta gọi một tiếng, ta lại đến xem đại ca." Lục Văn Tình giương mắt đánh giá một phen, thấy cửa phòng đóng chặt, "Tân Nguyệt muội muội không có ở đây sao?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK