Trải qua cả một mùa đông ăn bắp cải, củ cải, rau cải cùng với các loại rau khô dưa muối, thì rau dại xanh mơn mởn của ngày xuân có thể nói là một món ăn thay đổi khẩu vị rất tốt.
Cho nên lúc này bất kể hoàn cảnh gia đình như thế nào, thì bên trong ruộng đều là người lớn và trẻ em đi đào rau dại.
"Ngươi đúng là thảnh thơi, để bọn nhỏ chạy ra ngoài chơi, ta thấy mấy đứa nhỏ ở nhà khác được đi học đường gia tộc đều hận không thể luôn đè bọn nhỏ ở nhà để đọc sách cả ngày."
Phùng thị ở nhà rảnh rỗi không có việc gì làm, đến tìm Tô Mộc Lam nói chuyện phiếm, vừa lúc cũng ngồi nhặt rau dại trong mấy giỏ trúc mà bọn nhỏ mang về trước bữa trưa.
"Trời, trẻ con mà, chạy nhảy nhiều một chút mới tốt cho sức khỏe, chỉ ngồi một chỗ khom lưng cúi đầu nhiều thì cơ thể không chịu đựng được đâu, việc đọc sách sau này còn dài, nếu còn nhỏ tuổi mà thân thể đã ốm yếu thì sau này sao có thể chống đỡ được." Tô Mộc Lam cũng chưa nói học tập và vui chơi phải kết hợp với nhau, đọc sách không cầu mong công danh gì đó, chỉ là tùy theo tình huống ngoài đời để giải thích một câu.
"Nói mới nhớ, ta nghe nói khi tham dự cuộc thi, mỗi người sẽ ở một phòng, ăn uống ngủ nghỉ tất cả đều ở bên trong đó, diện tích trong phòng nhỏ tới mức không thể xoay người, nếu là thân thể ốm yếu thì đúng là sợ không thể chịu đựng nổi."
Phùng thị gật đầu đồng ý, cười nói: "Thật sự cũng nhờ Mễ Đậu nhà ngươi, mang theo Vĩnh Hòa nhà ta đi ra ngoài chạy chơi, bằng không đứa nhỏ nhà ta suốt ngày chỉ buồn bực ở nhà, nếu thật sự làm hỏng thân thể thì đúng là hối hận cũng vô dụng."
"Sau khi bắt đầu mùa xuân, đúng là thời gian tốt để phát triển sức khỏe, nên chú ý một chút, chuẩn bị một số đồ ăn để bồi bổ thêm cho bọn trẻ, đúng rồi, ngươi gần đây mới làm bánh đậu đỏ có hương vị không tồi, vừa lúc nếu ngươi làm thì làm thêm nhiều một chút."
Bạch Vĩnh Hòa cũng thường xuyên đến nhà nàng chơi nên Tô Mộc Lam vẫn nhớ rõ ràng, cậu bé không thích đồ điểm tâm ngọt cho lắm mà thích ăn mấy đồ có vị mặn hơn.
Bây giờ Phùng thị nói muốn mua chút bánh đậu đỏ về, sợ là không phải muốn bồi bổ cho Bạch Vĩnh Hòa mà là muốn tư bồi bổ cho bản thân mới đúng.
Tô Mộc Lam cũng không vạch trần, chỉ là trộm cười.
"Phía trước, chính là ở phía trước…"
Bên ngoài có âm thanh sang sảng vang lên, tiếp theo là tiếng bước chân ồn ào và tiếng cười nói.
Khiến cho Tô Mộc Lam và Phùng thị cùng ngẩng đầu nhìn lên thì thấy La thị đang dẫn theo một vài người đi sang bên cạnh.
La thị là bà mối trong thôn, biết ăn nói, tình tình cũng hoạt bát, hôn nhân ở mấy thôn xung quanh thì có sáu phần là do nàng dắt mối.
Hơn nữa La thị làm người đàng hoàng, là bà mối tác hợp nhân duyên nên tự nhiên là muốn nói chuyện hướng về phía tốt, nhưng cũng không tính nói quá mức phóng đại, lời nói cũng có tám phần là thật, sẽ không là đen mà cứng rắn nói thành bạch.
Cũng bởi vì điều này mà La thị rất nổi tiếng ở trong vùng, rất nhiều người đều nguyện ý tìm nàng để làm mai.
"Nhìn La tẩu tử vội vàng như vậy, là muốn mai mối cho nhà ai đây?" Tô Mộc Lam hỏi.
"Là nhà Bạch Hồng Phú." Phùng thị trả lời.
Nhà Bạch Hồng Phú …
"Là mai mối cho Đào Chi sao?"
Vừa qua năm mới, Bạch Đào Chi xem như đã mười lăm tuổi, thời đại này, mười lăm tuổi coi như đã trưởng thành rồi, có thể bàn chuyện cưới hỏi, chuyện thương lượng việc thành thân cũng phải hơn nửa năm mới được, mười lăm tuổi làm mai, mười sáu tuổi thành thân, là vừa đúng thích hợp.
Nhưng ngay cả Tô Mộc Lam lúc này cũng vẫn cảm thấy mười lăm mười sáu tuổi đã phải lập gia đình là hơi sớm, sinh con ở độ tuổi còn trẻ như vậy là cực kì có hại đối với thân thể.
Chỉ là bây giờ nhà ai cũng vậy, nàng cũng chỉ có thể ở trong lòng thở dài một phen.