"Không cần không cần, những món điểm tâm này ăn rất ngon, cháu sẽ ăn thêm hai cái nữa."
Trong miệng Vạn Tân Nguyệt chứa đầy điểm tâm và thức ăn, lời nói cũng nói mơ hồ không rõ, "Cháu thấy tứ thẩm thẩm đang thái thịt dê, chắc là sắp làm món thịt dê hầm, bây giờ cháu lót dạ một ít, đến buổi tối có thể được ăn chực một ít thịt dê hầm nhỉ."
"Cũng đúng." Tô Mộc Lam đẩy điểm tâm về phía cô bé, khoảng cách trong tầm với của cô bé nói "Vậy cháu ăn một ít bánh trứng gà này đi, cái này mềm mại hơn, không khô dễ bị nghẹn như mấy cái kia."
"Cảm ơn tứ thẩm thẩm." Vạn Tân Nguyệt cầm lấy bánh trứng gà lại cho vào miệng, vẫn nhai ngấu nghiến như cũ.
Bộ dáng này khiến Tô Mộc Lam nhìn thấy mà không ngừng cười,
"Bộ dạng ăn như thế này thì bao lâu rồi cháu không ăn cơm hả?" "Thật sự không dối gạt tứ thẩm thẩm, từ sáng sớm cháu bắt đầu lên đường, đến bây giờ cháu còn chưa uống được một ngụm nước nào đâu." Vạn Tân Nguyệt ăn xong cái bánh trứng gà, lại uống thêm một ly nước trà, thở phào một hơi.
Có lẽ đã lót dạ được kha khá đồ ăn, lúc này tốc độ ăn cũng chậm hơn một chút.
"Sao lại vội vã như vậy, dọc đường đi cũng không tìm chỗ nào ăn vài thứ? Chẳng lẽ cháu không mang tiền theo à?"
Tô Mộc Lam hỏi, "Hơn nữa, sao cháu lại một mình chạy đến chỗ này, sao bên người cũng không có ai đi theo?"
Tuy Vạn Tân Nguyệt đã trưởng thành, nhưng rốt cuộc cũng chỉ mới 17 tuổi, nhà họ Vạn cách xa hơn ngàn dặm, cho dù Vạn Tân Nguyệt muốn đi ra ngoài giải sầu hoặc là tới tìm nhà tứ thúc thúc là Bạch Thạch Đường làm khách thì bên người hẳn là sẽ có người đi theo bảo vệ.
Đặc biệt Tô Mộc Lam nghe Bạch Thạch Đường nói, Vạn Bằng Vân chỉ có một cô con gái duy nhất là Vạn Tân Nguyệt này, cưng như hòn ngọc quý trên tay, chính xác phải dùng câu nâng trong tay sợ nát, ngậm trong miệng sợ tan, được nuôi lớn trong cẩm y ngọc thực, cưng chiều hết mực.
Vạn Bằng Vân cũng sẽ không yên tâm để một mình nàng ra cửa.
Bị Tô Mộc Lam hỏi như vậy, Vạn Tân Nguyệt cũng không trả lời, chỉ lấy cái ly ngăn trở nửa khuôn mặt của chính mình, sau khi uống sạch nước trà liền nói, "Nước trà này uống ngon thật, tứ thẩm thẩm pha loại trà gì vậy?"
"Không phải loại trà quý báu gì, chẳng qua chỉ là hoa quế được thu hồi vào mùa thu, chế thành lá trà, bây giờ uống cũng thích hợp."
Tô Mộc Lam lại rót một ly nước trà cho Vạn Tân Nguyệt, bỡn cợt mà chớp chớp mắt, "Cháu … không phải lén lút bỏ trốn khỏi nhà chứ."
Vạn Tân Nguyệt đón nhận chén trà, nhấp một ngụm nước trà, đang suy tư muốn lấy cớ gì để lấp liếm, dời đi đề tài này thì lại thấy Tô Mộc Lam đã lập tức đoán ra được, cô bé liền trở nên lo lắng, vừa uống được một hớp nước trà lập tức sặc ở cổ họng, nước sặc khiến cô bé ho khan một tràng dài.
Nhìn dáng vẻ này, không cần phải nói cũng biết nàng chắc chắn đã đoán đúng rồi.
Tô Mộc Lam duỗi tay nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay của Vạn Tân Nguyệt, chờ đến khi cô bé bình phục hơi thở lại thì lại rót đầy một chén trà hoa quế cho cô bé, sau đó ngồi nhìn.
Cứ lẳng lặng mà nhìn cô bé như vậy.
Vạn Tân Nguyệt bị nhìn khiến cả người không được tự nhiên, nắm chặt tay Tô Mộc Lam, giữa ấn đường dường như cau lại, "Tứ thẩm thẩm, tứ thúc thúc nói trong thư là tứ thẩm thẩm xinh đẹp lương thiện, dịu dàng biết quan tâm, cháu nghĩ tứ thẩm thẩm nhất định sẽ giúp cháu đúng không?"
Dứt lời, Vạn Tân Nguyệt trở nên vô cùng đáng thương mà nhìn Tô Mộc Lam, đôi mắt to ngập nước, tất cả đều đầy vẻ đáng thương.
Tuy Vạn Tân Nguyệt không chênh lệc nhiều tuổi tác so với nàng, nhưng con bé hiển nhiên là vì được nuông chiều lớn lên, cho nên lời nói và cử chỉ hoàn toàn như một đứa con nít.