Mục lục
Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Vậy ngươi nói lời phải giữ lấy lời đấy." Phùng Thị cười đến híp cả mắt.

Bên này, Tiểu Thúy một đường đến nơi của Trương Môn Nghĩa, muốn một ít thịt sườn nạc mỡ giao nhau, thích hợp để làm thịt nướng.

Trương Môn Nghĩa đưa thịt cho nàng, lại đưa thêm một bộ gan dê, để nàng trở về nấu canh uống.

"Cảm ơn Trương đại ca." Tiểu Thúy luôn miệng nói cảm ơn, bỏ thịt và lá gan vào trong giỏ trúc, lại nói: "Trương đại ca tay áo của ngươi..."

Tay áo?

Trương Môn Nghĩa cúi đầu, nhìn thấy tay áo của mình bị rách, vải ở nơi đó rũ cụp xuống, đong đưa qua lại nơi khuỷu tay kia.

"Xem chừng bị vướng ở đâu rồi, nên mới bị rách, đợi tí nữa ta sẽ vá lại."

"Bằng không, ta cá giúp ngươi nhé?" Mặt Tiểu Thúy hơi đỏ: "Ta có mang kim theo bên người, tay áo không rách nhiều lắm, chỉ cần vá hai kim là được rồi."

"Không cần, không cần, ta tự mình làm được rồi." Trương Môn Nghĩa vội vàng khoát tay: "Ta cũng biết một ít thêu thùa, có thể làm được."

"Vậy được rồi..." Tiểu Thúy thấy Trương Môn Nghĩa từ chối, cũng không tiếp tục kiên trì, chỉ xốc giỏ trúc lên: "Vậy ta đi trước."

"Trên đường cẩn thận một chút." Trương Môn Nghĩa suy nghĩ, do dự một hồi lâu mới hé mồm nói: "Ta tiễn ngươi nhé, đoạn này đường không dễ đi."

Từ nhà hắn đến thôn Bạch Gia sẽ phải đi ngang qua nhà Trương Cốc.

Lúc trước, Trương Cốc có mưu đồ làm loạn, tuy nói rằng Trương Môn Nghĩa đã ra tay dạy bảo.

Nhưng loại người như Trương Cốc đây không cần mặt mũi, Trương Môn Nghĩa cũng hơi lo lắng có khi nào hắn sẽ bắt nạt Tiểu Thuý không.

Tiểu Thúy mấp máy môi.

Lần trước xảy ra chuyện Trương Cốc, trở về nàng đã khóc lóc kể lể với Phùng Thị, mà Phùng Thị thì sao, lúc ấy quá tức giận, bảo Bạch Kim Bắc đi xử lý chuyện này.

Bạch Kim Bắc lập tức đi tìm Bạch Nhị Ngưu, chỉ bảo hắn làm chuyện này kín đáo một chút.

Bạch Nhị Ngưu lập tức tức giận quá sức, ban đêm đi đến thôn Trương Gia một chuyến, đóng cửa lại, dùng chày cán bột đánh cho Trương Cốc không thể xuống giường trong nửa tháng.

Lại còn mắng Trương Thị đến mức máu chó phun đầy đầu, bảo nàng ta quay về thôn Trương Gia, dạy dỗ Trương Cốc nên làm người thế nào cho tốt, lúc nào dạy xong thì mới quay về, nếu như không dậy nổi thì sau này không cần quay về nữa.

Trương Cốc suốt ngày chơi bời lêu lổng, bây giờ sở dĩ vẫn còn sống nổi, hoàn toàn đều dựa vào nguyên nhân Bạch Nhị Ngưu với Trương Thị mắt nhắm mắt mở trợ cấp cho nhà mẹ đẻ hắn.

Cho nên, lúc này Bạch Nhị Ngưu đến dạy dỗ Trương Cốc, Trương Thị không dám nói một chữ nào, cả hai người tỷ tỷ của nàng ta cũng chỉ đều nhìn thấy nhưng làm như không.

Cũng chẳng hề chìa tay ra giúp đỡ.

Trương Thị vì nguyên nhân Bạch Nhị Ngưu bảo nàng ta về nhà mẹ đẻ một thời gian mà bị dọa cho phát sợ, khoảng thời gian này đều ở lại thôn Trương Gia chăm sóc Trương Cốc, cũng ở bên cạnh dạy dỗ hắn, bảo hắn đừng gây chuyện nữa.

Có điều, tất cả chuyện này đều không để lộ ra bên ngoài.

Dù sao, chuyện này cũng là do Trương Cốc làm sai, hơn nữa hắn cũng chẳng được tiện nghi gì, nhưng liên quan đến thanh danh của Tiểu Thuý, lại luôn có vài người thích xem náo nhiệt không sợ phiền phức, thích nói bừa gì đấy.

Nếu như lời này một truyền mười, mười truyền trăm, cứ truyền cứ truyền có thể sẽ thay đổi ý tứ, sẽ nói ra rất nhiều thứ từ không thành có, cho nên lúc ấy Bạch Kim Bắc liên tục căn dặn, nhất định không được nói ra với người bên ngoài dù là nửa chữ.

Bạch Nhị Ngưu còn dặn phải nhớ rõ, hận không thể ở bên tai Trương Cốc và Trương Thị để lải nhải.

Hai tỷ đệ này cũng biết rõ lợi hại, đương nhiên lúc này sẽ ngậm miệng không nói.

Ngay cả Trương Thị mấy ngày nay cũng đều ở thôn Trương Gia chăm sóc Trương Cốc, cũng chỉ nói với người bên ngoài rằng Trương Cốc bị nhiễm phong hàn, không dám nói ra nguyên nhân chân thực.

Cho nên Trương Môn Nghĩa cũng không biết chuyện này.

Chỉ Tiểu Thúy biết chắc chắn Trương Cốc sẽ không đến gây sự với nàng nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK