Cố Vân Khê đi theo ba chị em nhà họ Bạch, khoác cặp sách nhỏ mà Bạch Trúc Diệp khâu vá theo lời đề nghị của Tô Mộc Lam, bưng bàn cát tập viết chữ ở lớp học trong tộc, hưng phấn trở về nhà, ở trong sân luyện viết chữ và ôn tập bài học trong sách, tuy bận rộn nhưng vô cùng vui vẻ...
Mắt thấy mặt trời ngả về phía tây, bầu trời phía tây đều đã nhuốm sang màu đỏ.
Trương mụ mụ ở nhà họ Bạch đã một ngày, hiện tại nên trở về nhà.
Cố Vân Khê và người nhà họ Bạch đều tiễn bà ra cửa.
Tô Mộc Lam lấy đồ ăn mà chính mình làm như tai mèo, quẩy thừng (hương sữa), còn cả kim chi muối, mỗi thứ một ít, để khi Trương mụ mụ trở về thì mang theo.
Trương mụ mụ nói cảm ơn, đặt đồ vật lên trên xe ngựa.
Khi nhìn thấy Cố Vân Khê, trong ánh mắt của Trương mụ mụ hơi ảm đạm một chút, sau khi do dự trong chốc lát, Trương mụ mụ nắm lấy tay Cố Vân Khê, "Tiểu thư, thật sự không cần lão nô ở đây cùng ngài sao?"
Từ sau khi Cố Vân Khê sinh ra, Trương mụ mụ vẫn luôn mang theo nàng, có thể nói là nuôi từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ lần Cố Vân Khê gặp nạn đó ra, chưa từng rời xa cô bé.
Lần này sinh sống ở nhà họ Bạch một thời gian, bất kể thế nào Trương mụ mụ đều cảm thấy không yên tâm.
"Không cần, nếu Trương mụ mụ ở đây, nhất định người khác cũng cảm thấy rất mất tự nhiên, vậy thì không tốt." Cố Vân Khê cười nói, "Bá bá và bá nương, còn có chị Thủy Liễu, bọn Lập Hạ sẽ chăm lo cho ta, Trương mụ mụ cứ yên tâm là được." Đừng vậy.
Trải qua một ngày ở chung, Trương mụ mụ cũng nhận ra được vợ chồng Bạch Thạch Đường là người vô cùng bình tĩnh, chu toàn, thực sự khiến người khác yên tâm.
Còn về chuyện câu lệ thì…
Chung quy lại là do thân phận địa vị có phần khác nhau, người khác cũng là hộ nhà nông tầm thường, tính tình của bọn nhỏ cũng đều tự do tự tại, bây giờ bà mà ở chỗ này, người khác thấy thì tự nhiên sẽ nghĩ tới thân phận của Cố Vân Khê, dẫn đến sẽ cố kỵ dù ít hay nhiều, thậm chí sẽ luôn nghĩ đến điều này mọi lúc mọi nơi.
Đặc biệt là người nhà họ Bạch, chỉ sợ rất nhiều chuyện sẽ trở nên băn khoăn.
Rốt cuộc sự tồn tại của bà sẽ làm người nhà họ Bạch cảm thấy Cố Tu Văn không yên tâm với nơi này, cho nên đặc biệt sai bà tới chăm chú quan sát.
Vốn chính là người tốt, hiền lành, giữ đúng bổn phận, tấm lòng lương thiện, Cố Vân Khê tới nơi này sống vài ngày cũng là cảm tình qua lại giữa hai nhà, nếu chỉ vì việc nhỏ này mà khiến người ta phải nghĩ nhiều, ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa hai nhà thì cũng thật không ổn.
Đặc biệt, Cố Vân Khê mỗi ngày một lớn, tóm lại sau này sẽ có ngày trưởng thành, không thể nào vẫn luôn ở bên cạnh bà.
Bây giờ cũng là thời điểm hơi thả ra một chút rồi buông tay.
Chẳng qua rất nhiều thời điểm, biết là một chuyện, làm được lại là một chuyện khác.
Đặc biệt, nhìn Cố Vân Khê từ lúc sinh ra đến lớn như bây giờ, Trương mụ mụ dường như coi Cố Vân Khê như con mình, bản thân cũng sớm có thói quen chỉ quan tâm tới mọi việc xung quanh Cố Vân Khê.
Cố Vân Khê đột nhiên muốn sống vài ngày ở chỗ này, chỉ sợ sau khi bà trở về không biết phải làm cái gì …
Trong lòng Trương mụ mụ trong khoảng thời gian ngắn hơi phức tạp một chút, cũng không biết rốt cuộc nên nói cái gì, nên làm cái gì, chỉ cảm thấy trong lòng hơi chua xót.
Miệng mấp máy mấy lần, cuối cùng Trương mụ mụ nói, "Nếu tiểu thư nói vậy, ta thấy vợ chồng Bạch chưởng quầy cũng là người cực kì chu toàn, lão nô cũng yên tâm."
Mọi người đều ở đây, Trương mụ mụ liền không nói quá nhiều về việc Cố Vân Khê chăm lo cho chính mình, chỉ từ biệt mọi người, lên xe ngựa, bảo người đánh xe xuất phát, đi ra ngoài thôn.
Tiễn Trương mụ mụ đi, nhà họ Bạch thu xếp ăn cơm chiều.
Bánh nướng áp chảo, canh đậu hũ.
Thời tiết ấm áp, mọi người ăn ở trong sân.