Nhưng lại hơi lo lắng, "Nương, nếu muốn Lưu thị trở về, chẳng phải cứ giữ mấy đứa trẻ là tốt nhất là sao? Có Đại Hổ và Nhị Hổ, Lưu thị nhất định sẽ nhớ thương, cho nên sẽ thường xuyên trở về..."
Đặc biệt là khi nhìn thấy hai đứa trẻ ăn uống không tốt, mặc quần áo không tốt thi nhất định sẽ trợ cấp một chút đồ ăn cho trong nhà.
Không chỉ tiết kiệm được một số tiền, đến lúc đó còn có thể hưởng lợi.
"Nói thì dễ, nhưng con phải xem chuyện này không thể nhìn thiển cận như vậy, mọi việc phải nhìn xa trông rộng một chút mới tốt."
Hàn thị nói tiếp "Lấy đám trẻ làm ví dụ, con xem Đại Hổ và Nhị Hổ để ở nhà chúng ta thì có ích gì.
Có một câu châm ngôn là "Con nít choai choai, ăn bám người già cho đến chết."
"Hai đứa bé này như con chim ác, hiện tại là thời điểm ăn nhiều nhưng không làm được việc, Lưu thị nguyện ý mang theo thì cứ để nó mang theo, nuôi dưỡng hai đứa bé trưởng thành, đến lúc đó lại trở về, đứa bé cũng lớn rồi, lúc đó chẳng phải chúng ta lượm được của hời hay sao?"
"Nói đi nói lại, đánh gãy xương cốt vẫn còn dính gân, con là cha ruột của hai đứa bé ấy, sau này hai đứa bé trưởng thành, kiểu gì cũng phải hiếu kính con, phải gọi con là cha còn gì?"
"Còn một điểm quan trọng nhất là Lưu thị mang theo hai đứa trẻ này, căn bản không có khả năng tái giá nữa, coi như để lại một gánh nặng cho nhà họ Lưu, trong lòng chúng ta chẳng phải cũng sảng khoái hơn một chút hay sao?"
Bạch Hữu Quang không chắc sau này đến tột cùng có phải như vậy hay không, nhưng nếu Hàn thị đã nói như vậy… Lời nương nói, nhất định không sai.
Bạch Hữu Quang điểm gật đầu, "Nương, con biết rồi."
- ---
Phía cách vách ồn ào đã mấy ngày qua, Tô Mộc Lam liền nghe hết chuyện ồn ào suốt mấy ngày.
Trong lúc người nhà họ Lưu làm ồn ào ở phía cách vách, Lưu thị lén tới tìm Tô Mộc Lam hai lần, chẳng qua chỉ ngồi một lát.
Nếu ngồi một lúc lâu, Lưu thị sợ hai người Hàn thị và Bạch Hữu Quang kia không phân biệt rõ, đến lúc đó thấy quan hệ giữa nàng với Tô Mộc Lam tốt đẹp mà ghi hận Tô Mộc Lam, chờ sau khi nàng ly hôn với Bạch Hữu Quang xong lại làm phiền nhà Tô Mộc Lam.
Cho nên nàng nhắc nhở Tô Mộc Lam mấy ngày nay đừng đi hóng chuyện, tránh gặp phải tai bay vạ gió.
Rốt cuộc không thể hi vọng vào việc giảng lý lẽ cho chó điên, cũng không cần chấp nhặt với chó điên.
Tô Mộc Lam đồng ý.
Nàng vừa mua một ít hoa về, mấy ngày nay nàng đều bận rộn dọn dẹp sân, đúng là không có thời gian để đi làm những thứ khác.
Cho nên mấy ngày nay Tô Mộc Lam đều ở trong sân, chỉnh lý những cây hoa và vật liệu một phen.
Hoa cúc và hoa mai đều trồng trong chậu hoa, tạm thời cứ nuôi ở trong chậu, còn hoa tường vi mang tới chỗ góc tường, Tô Mộc Lam gác cây gậy trúc lên nhau thành một cái giàn, cẩn thận gác cành hoa tường vi lên trên.
Qua mấy ngày quan sát, hoa tường vi cũng không có dấu hiệu khô héo, ngược lại nở càng diễm lệ hơn, điều này chứng tỏ cây đã sống sót.
Tô Mộc Lam lập tức thở phào nhẹ nhàng, khi nhìn thấy thành quả suốt mấy ngày bận rộn của mình, trong lòng hết sức vui mừng.
Hoa tường vi hoa vốn đã nở rộ, chúng leo lên thành một tảng lớn ở trên giàn, từng mảnh từng mảnh tiếp nối với nhau, đóa hoa cứ lần lượt ló ra khỏi những chiếc lá xanh, ngó đầu ra bên ngoài, nhìn quang cảnh trong sân tràn đầy sức sống, trông rất đẹp.
Đặc biệt tới khi chạng vạng, hoàng hôn nhiễm đỏ khoảng trời phía tây, ánh nắng phản chiếu làm đỏ rực cả khoảng sân, khiến khung cảnh càng có vẻ thanh bình và yên ả.
Mà tới khi mặt trời mọc, những đóa hoa còn vương chút sương sớm vươn mình nghênh đón ánh sáng mặt trời, trông có vẻ sức sống dạt dào, khiến khung cảnh trước mắt sáng ngời.
Dù sao, bất kể nhìn thế nào cũng thấy rất đẹp.