Cắm một số lượng thích hợp lông gà vào thân lông ngỗng, sau đó sử dụng dây quấn chặt quanh thân của lông ngỗng, cứ như vậy, một quả cầu lông gà có màu sắc rực rỡ, rắn chắc và cực kì bền đã được làm ra.
Tô Mộc Lam đá thử hai cái, quả cầu bay lên bay xuống, lông gà bóng mượt dưới ánh mặt trời phản chiếu ánh sáng đầy màu sắc, vô cùng đẹp mặt.
Bốn củ cải nhỏ lập tức vây quanh vừa nhìn Tô Mộc Lam đá cầu vừa giúp nàng đếm số.
"Chín, mười, mười một…"
Vừa đếm số, vẻ mặt của bọn nhỏ càng phấn khích, những lời khen ngợi càng tuôn ra không dứt bên tai.
"Nương thật lợi hại."
"Nương đá cầu quá lợi hại!"
"Nương là người đầu tiên ta thấy có thể đá được liên tục nhiều cái nhất…."
Tô Mộc Lam trong lời khen của đám củ cải nhỏ dần dần đánh mất chính mình, đá cầu cũng trở nên say mê hơn.
"Ba mươi bảy, ba mươi tám, ba mươi chín, bốn mươi!"
Tô Mộc Lam nhìn đám củ cải nhỏ phấn khích như vậy, đôi mắt mong ngóng nhìn quả cầu, liền thu cầu lại, ném cho Bạch Thủy Liễu: "Các con chơi trước quả này đi, lông gà còn đủ nhiều, còn có thể làm thêm một quả cầu nữa."
"Vâng…"
Đám củ cải nhỏ đồng ý, dẫn đầu là Bạch Thủy Liễu, cùng nhau chơi đá cầu ở trong sân.
Còn Tô Mộc Lam thì dựa theo phương pháp vừa rồi, chế tạo thêm một quả cầu thứ hai.
Có kinh nghiệm từ lần đầu tiên, quả cầu thứ hai được làm thành thạo hơn, và trông hình dáng cũng đẹp hơn.
"Cầu tới đây." Tô Mộc Lam vươn chân, đá quả cầu vừa làm xong sang bên bọn trẻ.
Bạch Lập Hạ mắt lẹ chân nhanh, vô cùng thuận lợi đón được.
Tiếp theo tự mình đá vài cái, hơn nữa càng đá càng trở nên thuần thục, dường như cảm thấy rất thú vị, cũng bắt chước hành động vừa rồi của Tô Mộc Lam, dùng sức đá một cái, chuyển quả cầu sang bên của Bạch Trúc Diệp đang đứng ở khá xa.
Bạch Trúc Diệp vốn đá cầu cũng không thành thạo lắm, lúc này hoảng hốt nhìn thấy một quả cầu bay qua, nhắm mắt lại đá một chân.
Quả cầu trong nháy mắt bay lên thật cao, đợi cho tới khi rơi xuống thì đã đến trước mặt của Bạch Mễ Đậu.
Bạch Mễ Đậu cố gắng đón lấy nhưng cuối cùng chân còn chưa vươn ra, quả cầu lông gà kia đã rơi xuống, vững vàng dừng lại trên trán của Bạch Mễ Đậu.
Bạch Mễ Đậu bất ngờ không kịp đề phòng, lập tức sừng sờ đứng tại chỗ.
Cậu bé đứng trong tư thế đại bàng giương cánh, đã nhấc lên một bên chân, trên trán còn đang đứng một quả cầu lông gà đầy màu sắc….
Tất cả mọi người bao gồm cả Tô Mộc Lam sau khi sửng sốt một chút đều bùng nổ một tràng cười lớn.
Bạch Thủy Liễu và Bạch Lập Hạ cười ngửa trước ngửa sau, cố gắng không để bản thân cười quỳ rạp trên mặt đất, Bạch Trúc Diệp đã sớm ngã vào trong lòng của Tô Mộc Lam, để cho nàng xoa giúp cái bụng cười đến mức đau đớn của cô bé.
Ngay cả Tô Mộc Lam cũng cười tới mức hai bên vai run rẩy không ngừng.
Bạch Mễ Đậu lúc này mới phản ứng lại, vươn tay cầm lấy quả cầu trên trán: "Không được, chúng ta chơi lại!"
Tình huống như vậy chắc chắn sẽ không chỉ xảy ra một lần, cho nên tuyệt đối không thể chỉ có một mình cậu bị cười.
Bạch Mễ Đậu nắm chặt tay, quả cầu dưới chân "Vèo" một cái bay về phía Bạch Thủy Liễu, Bạch Thủy Liễu lập tức phản ứng lại, đá quả cầu chuyển sang phía Bạch Lập Hạ.
Bạch Trúc Diệp thấy thế, cũng không làm nũng với Tô Mộc Lam nữa, nhảy nhót tiếp tục đi chơi đá cầu.