"Chuyện lúc nào?" Bạch Hữu Quang hỏi.
"Ngay khi trời vừa mới tối, lúc ấy trên đường không có ai cả, ngươi đang ở trong sân tắm rửa nên không nhìn thấy, ta chính mắt đã thấy có một nam nhân cõng Tô thị đi vào trong nhà, đến bây giờ còn chưa thấy nam nhân đó đi ra đâu."
Hàn thị nhếch miệng cười: "Lúc trước Bạch Tam Thành đến một chuyến, nhưng vừa nãy đã đi rồi, lúc nãy ta nhìn thấy cửa nhà Tô thị đều đã đóng lại từ bên trong, nam nhân này có khi là sẽ không đi ra ngoài nữa đâu."
"Chậc chậc, Tô thị này thật đúng là trát phân lên mặt, nói cái gì mà còn cảm thấy Bạch Thạch Đường còn sống, một bộ dạng như liệt phụ trung trinh, sau lưng thì lại trộm gặp nam nhân, lá gan còn lớn như vậy, dám đưa tới trong nhà, thật đúng là không biết xấu hổ, hừ!"
"Ta luôn nghĩ lúc trước Lưu thị ngày thường nói cái gì cũng không bao giờ hé răng, về sau tính tình càng lúc càng lớn, chắc chắn không thoát được có liên quan đến Tô thị kia, vẫn luôn muốn tìm một cơ hội để thu thập một chút tiện nhân này, để cảnh cáo nàng ta là dù cho có rảnh rỗi thì cũng đừng chen chân vào việc nhà người khác."
"Bây giờ thì xem như đã có cơ hội rồi."
Hàn thị càng nói càng phấn khích: "Lúc này tất cả mọi người đều đang ngủ, bây giờ đi gọi người tới nhìn việc bẩn thỉu của tiện nhân này thì cũng khó, nhưng nếu dã nam nhân kia thừa dịp trời tối chạy mất thì chúng ta lại càng không thể nói rõ."
"Như vậy đi, buổi tối hôm nay ngươi đừng ngủ, đứng ở cửa canh chừng cho ta, nhìn xem cửa nhà Tô thị có phải cả đêm không mở ra hay không, nếu vẫn không mở thì chứng tỏ tên dã nam nhân kia đã ở trong nhà Tô thị qua đêm, chuyện tư thông với người khác là chuyện chắc chắn rồi."
"Đến lúc đó chúng ta sẽ nói to mọi chuyện với mọi người trong thôn…"
"Hừ hừ, cũng để cho mọi người biết tiền bạc của tiện nhân này là từ đâu tới, đều là làm chuyện dơ bẩn mà có." Trông coi cửa nhà người khác để bắt gian?
Bạch Hữu Quang nhíu mày đứng lên: "Nương, chuyện này…"
"Cái gì mà này kia, nhanh chóng đi làm đi!" Hàn thị không hài lòng: "Ngươi cũng đừng quên, nếu không có tiện nhân kia nhúng tay vào thì nhà của chúng ta cũng không đến mức trở thành bộ dạng như bây giờ!"
Thấy Hàn thị thúc giục, Bạch Hữu Quang cũng không dám chậm trễ thêm, đi vào trong phòng lấy một áo khoác dày đi ra, ở cửa nhà mình hé ra một khe hở nhỏ.
Từ nơi này có thể nhìn thấy tình trạng ở cửa chính bên nhà của Tô Mộc Lam, có thể nhìn được rõ ràng có người ra vào hay không.
Hôm nay trời cũng không lạnh lắm, ngồi ở nơi này trông coi một đêm thì cũng không tính là quá lạnh.
Bạch Hữu Quang nghĩ như vậy.
Hàn thị ở trong sân hướng về phía nhà của Tô Mộc Lam nhổ vài ngụm nước bọt, sau đó hùng hổ mắng một lúc lâu, sau đó mới quay đầu vào trong phòng.
Trong nhà Tô Mộc Lam thì Bạch Thủy Liễu đang dẫn đệ đệ muội muội rửa nồi niêu bát đũa, sau khi thu dọn xong thì liền đỡ Tô Mộc Lam vào phòng của nàng.
Tô Mộc Lam ngồi ở trên giường nhìn Bạch Thạch Đường đang ngồi trong nhà chính, suy nghĩ một chút rồi nói: "Ngươi giúp ta rót một chén trà đi."
Nhân tiện cũng có điều muốn nói.
Bạch Thạch Đường thấy Tô Mộc Lam muốn nói lại thôi, nên hiểu được ý của nàng, bảo bốn đứa nhỏ trở về phòng, sau đó rót một chén trà nóng mang sang.
Sợ uống trà đặc khiến Tô Mộc Lam buổi tối không ngủ được, nên chỉ pha một chén trà nhạt, chỉ có chút hương trà là tốt rồi.
"Cảm ơn." Tô Mộc Lam nhận chén trà trong tay, cũng không uống, chỉ là hai tay ôm chén, một lúc sau mới mở miệng: "Cái kia, ta nghĩ hai chúng ta cũng không phải người ngoài, ta cũng sẽ không quanh co lòng vòng nữa, nói thẳng vậy."