Thứ hai, là bởi vì tức giận.
Mất công quỳ suốt hơn nửa buổi, vợ chồng Bạch Thạch Đường thật sự lại có thể coi như không thấy hắn, hoàn toàn chẳng hề quan tâm đến.
Trái tìn củba người này một khi trở nên tàn nhẫn thì thật sự đúng là ác độc.
Thân hình Quách Thủy Sinh hơi lung lay, đầu gối cũng cảm thấy đã không có cảm giác, nhưng hắn vẫn cắn răng kiên trì quỳ.
Có câu nói là, người muốn giữ được thể diện thì bề ngoài phải chịu đựng một chút.
Có một người như hắn quỳ ở chỗ này, những người khác ở thôn Bạch Gia nếu nhìn thấy, tóm lại sẽ muốn hỏi vài câu, nhiều người hỏi thì trên mặt tóm lại sẽ không dễ nhìn.
Khi mặt trời ngả bóng về hướng tây, các hộ gia đình trong thôn Bạch Gia đều lục tục ra đồng.
Lúa mạch đã thu hoạch về trong nhà, lúc này kà thời điểm quan trọng nhất của cây đậu và cây ngô, thừa dịp mấy ngày trước trời đổ mưa, trong đất còn hơi ẩm, không thể chậm trễ làm đồng được.
Một số người đi ra đồng làm việc sẽ đi qua nhà Bạch Thạch Đường, khi nhìn thấy trong cửa nhà cí một người xa lạ quỳ, rốt cuộc mọi người đều hơi cảm thấy kì quái.
"Người này ai a, sao lại quỳ gối ở trong Bạch Thạch Đường thế."
"Không biết, có lẽ là có chuyện gì cũng nên."
"Nếu có thể quỳ gối ở nơi này … Ta đoán chắc là có chuyện cực kì trọng đại muốn nhờ vả nhà Bạch Thạch Đường, hoặc là phạm vào lỗi quá lớn, muốn xin nhà người ta tha thứ."
"Nếu đúng như những gì ngươi vừa nói thì chúng ta nên giải tán đi, đừng đứng hóng ở chỗ này xem diễn trò, để người nhà Bạch Thạch Đường nhìn thấy chúng ta, ngược lại cảm thấy khó xử, chúng ta cũng đừng làm phiền thêm."
"Đúng là như thế, quỳ xuống rồi mà vẫn khiến hau vợ chồng nhà Bạch Thạch Đường mặc kệ, hoặc là chuyện này hai người bọn họ không giải quyết được, người này lại muốn ở lz chỗ này ăn vạ, hoặc là chính là làm chuyện gì có lỗi với nhà người ta, người ta không tha thứ, liền quỳ ở chỗ này cho hai vợ chồng ** bọn họ mất hết thể diện."
"Đúng thế, nếu thật sự muốn cầu xin nhà người ta, quỳ ở trước mặt nhà người ta là được, quỳ ở cửa, thế này không phải cố ý quỳ cho người khác xem hay sao?" "……"
Tiếng bàn tán không nhỏ, Quách Thủy Sinh có thể nghe rõ ràng.
Có điều càng nghe rõ ràng thì vẻ mặt càng cau có lại.
Xấu hổ vì bị nói trúng tim đen, bên cạnh đó cũng tức giận với những người này.
Những người này, nói năng thật quá khó nghe!
Khi nào thì hắn cố ý quỳ cho người khác nhìn chứ? Khi nào thì hắn lại cố ý khiến Bạch Thạch Đường mất hết thể diện chứ?
Chẳng qua hắn chỉ thực lòng thành tâm muốn cùng nhận lỗi với vợ chồng Bạch Thạch Đường, cũng hy vọng hai người bọn họ thấy cuộc sống hiện tại của hắn vất vả như vậy thì có thể thương hại hắn một chút mà thôi …
Những người này biết cái gì chứ, căn bản chính là chỉ biết đứng nói chuyện mà không thấy mỏi lưng!
Quách Thủy Sinh vừa xấu hổ vừa bực mình, hiện tại lại không biết nên làm cái gì bây giờ.
Quỳ một cái mà quỳ nãi tới khi mặt trời lặn xuống phía tây.
Bạch Thạch Đường cùng Tô Mộc Lam dọn dẹp xong vườn hoa cùng đất trồng rau, bắt đầu làm cơm tối.
Khói bếp lượn lờ, mùi đồ ăn đan xen với nhau thơm ngào ngạt chui vào trong lỗ mũi của Quách Thủy Sinh, lúc này Quách Thủy Sinh thật sự là không thể chờ đợi được nữa.
Ban ngày quỳ vừa đói vừa mệt, đầu gối cũng đau không chịu nổi, toàn bộ nửba người dưới dường như đều mất hết cảm giác.
Càng quan trọng hơn là hai người Bạch Thạch Đường và Tô Mộc Lam căn bản không hề để ý tới hắn, hiển nhiên chẳng sợ hắn quỳ chết ở chỗ này, hai vợ chồng họ cũng sẽ không có bất kì một chút lòng thương hại nào.
Quách Thủy Sinh suy nghĩ một lát liền thất tha thất thểu đứng lên khỏi mặt đất, vịn tường ra khỏi cửa nhà Bạch Thạch Đường.