“Nương biết làm đậu phụ lông?” Bạch Trúc Diệp và Bạch Mễ Đậu cùng lúc thốt lên.
“Cũng không biết, từng nhìn thấy trước kia, cũng nghe người khác nói qua, dựa theo cách ấy hẳn là không khác biệt lắm.” Tô Mộc Lam nói: “Dù sao làm không được cũng không sao, thử trước rồi lại nói.”
Đậu phụ lông quả thực không phải đặc trưng của miền Bắc, mà là món ăn địa phương phía Nam với khí hậu ẩm ướt, Để làm được món đậu phụ lông ở miền Bắc khô hanh, còn phải tốn công sức một phen.
Nhưng mà trùng hợp là, kiếp trước bởi vì nàng thích ăn đậu phụ lông, nên còn nghiên cứu riêng cách làm như thế nào, và thử nghiệm ra thành công.
“Vâng.” Bốn củ cải nhỏ đồng thanh gật đầu, tiếp đó vội vài vùi đầu thưởng thúc đậu phụ lông và vằn thắn thịt.
Ăn xong cơm trưa, buổi chiều bận rộn phơi khoai lang sấy dẻo như thường lệ.
Cả nhà đối với việc phơi khoai lang sớm đã vô cùng thành thục, độ phối hợp cũng cực cao, rất nhanh đã phơi khoai lang đầy viện.
Tô Mộc Lam lấy lòng non heo ra, chuẩn bị chà xát sạch lòng heo, rửa sạch sẽ, buổi tối làm món ăn.
“Nương, chúng ta làm gì?” Bạch Thủy Liễu rửa sạch tay, đi tới.
“Các con...”
Tô Mộc Lam nhướng mày cười nói: “Không cần làm gì, nhân lúc mát mẻ, đi ra ngoài chơi đi.”
Ruộng ngô cũng không cần nhổ cỏ, mầm khoai lang cũng đã trồng xong, nghĩ hôm nay bọn nhỏ cũng đã rất mệt, Tô Mộc Lam liền cho bọn nhỏ nghỉ ngơi, ra ngoài chạy nhảy chơi đùa.
Đứa trẻ tuổi còn nhỏ như vậy, vẫn là nên có ít niềm vui thời thơ ấu, không thể giống người lớn, cả ngày trong mắt chỉ biết làm việc, vậy thì thật sự rất đáng thương.
“Đi ra ngoài chơi ạ....”
Bạch Mễ Đậu gãi tai, mặt lộ ra vẻ băn khoăn.
Trước đây đều là làm việc làm việc làm việc, dường như một phút cũng không thể dừng lại nghỉ ngơi, bỗng nhiên bảo chúng nó ra ngoài chơi, có chút không biết chơi cái gì.
Hơn nữa, lúc này, trẻ con mỗi gia đình đều xuống ruộng làm việc, chỉ sợ chơi đùa bên ngoài cũng không được mấy đứa.
“Thật sự không được, để con và Mễ Đậu đi bắt sâu đậu đi.” Bạch Trúc Diệp đề nghị.
Bắt sâu đậu không mệt, lúc này cũng mát mẻ, bắt được sâu đậu có thể cho gà ăn, gà ăn no có thể đẻ nhiều trứng, bọn nó cũng lại càng có nhiều trứng gà để ăn, có thể nói bắt sâu đậu giống như ăn trứng gà, việc này cô làm rất vui vẻ.
“Con đi vun xới khoai lang.” Bạch Lập Hạ nói.
“Con cũng đi.” Bạch Thủy Liễu phụ họa nói: “Khoai lang chăm chỉ vun xới một chút, sẽ ra nhiều củ, nhân tiện hái một ít đọt khoai lang về, buổi tối xào rau ăn.”
“Nương, cứ quyết định như thế đi.”
Bạch Thủy Liễu nói xong, ở trong sân tìm hai ống trúc dài, đưa cho Bạch Lập Hạ một ống, thuận tay đưa ống trúc bắt sâu đậu cho Bạch Trúc Diệp và Bạch Mễ: “Hai đứa đi ra ruộng nhà mẹ đẻ Phùng bá, nhà mẹ đẻ Phùng bá làm biếng, sâu đậu nhiều, nhớ đừng mất thời gian quá lâu, tương đối liền trở về sớm một chút.”
“Vậy nương ở nhà rửa lòng heo, chúng con đi trước, chờ lát nữa chúng con trở về sớm một chút.”
Không đợi Tô Mộc Lam trả lời, bốn củ cải nhỏ đã ra cửa, còn tràn đầy sức sống.
Tô Mộc Lam: “...”
Không ngờ bảo bọn nhỏ đi chơi, tự bọn nhỏ lại tìm việc cho bản thân làm?
Con nhà người khác thì lười biếng không nghe lời chơi bời điên cuồng, đến cô thì gặp được thiên thần bảo bối lanh lợi hiểu chuyện.
Chỉ là hiểu chuyện khiến người khác có chút đau lòng.