- Loại người này cùng cấp chỉ có thể làm bộ đầu Lục Phiến Môn như chúng ta, Tô đại nhân làm như vậy không thỏa đáng, chẳng phải những người khác sẽ nói bộ đầu Lục Phiến Môn chúng ta chỉ có thể dựa vào nịnh nọt thượng vị?
Hắn nói lời này mang theo vị chua, hắn cũng rất muốn dựa vào nịnh nọt thượng vị, nhưng đáng tiếc hắn lại không có cơ hội này.
Bên cạnh hắn có một bộ đầu Lục Phiến Môn lớn tuổi hơn vỗ vai hắn, ý vị thâm trường nói:
- Đừng có ghen tị nữa, Hoàng Bỉnh Thành không đơn giản như vậy đâu.
- Tô đại nhân niệm tình cũ hay không ta không biết, nhưng ta chỉ biết Hoàng Bỉnh Thành có thể một đường đi theo Tô đại nhân từ Tương Nam đến bây giờ mà vẫn không bị ném bỏ, cũng không phải vì Tô đại nhân nhớ tình cũ đơn giản như vậy đâu.
- Một người không có chút tài năng, chỉ biết nịnh nọt, mặc dù Tô đại nhân có nhớ tình cũ cũng không trọng dụng hắn như thế, thậm chí còn cố ý điều hắn từ Giang Nam đạo đến thành Thịnh Kinh.
- Không cần càu nhàu, chờ thực lực của ngươi đủ thì Tô đại nhân tự nhiên sẽ trọng dụng ngươi, Lục Phiến Môn chúng ta chưa từng có chuyện mai một nhân tài.
Bộ đầu Lục Phiến Môn lớn tuổi vỗ vỗ bả vai hắn, ý vị thâm trường khuyên giải một câu liền thích hợp rời đi, chỉ lưu lại bộ đầu trẻ tuổi đang suy nghĩ.
Lúc này cho dù Tô Tín hay Hoàng Bỉnh Thành đều không đi quản tâm lý những bộ khoái Lục Phiến Môn, Tô Tín dẫn theo Hoàng Bỉnh Thành đi vào trong văn phòng của mình và hỏi Hoàng Bỉnh Thành chuyện ở Giang Nam đạo.
Dựa theo lời một ít mật thám Lục Phiến Môn, Giang Nam đạo hiện tại xem như tương đối bình tĩnh, nhưng mật thám báo cáo cũng cách một tầng sự việc, Tô Tín muốn nghe tình huống từ trong lời của Hoàng Bỉnh Thành.
Hoàng Bỉnh Thành gật đầu, hắn báo cáo chi tiết chuyện xảy ra tại Giang Nam trong một năm qua cho Tô Tín biết, cũng không có đại sự gì xảy ra, chỉ cần Tiêu gia tiếp tục ngủ đông, thực lực Lục Phiến Môn Giang Nam đạo hiện tại đủ sức trấn áp toàn bộ Giang Nam đạo.
Có một việc mật thám Lục Phiến Môn không có đề cập, đó chính là Lý Phôi đã sắp tấn chức Hóa Thần Cảnh.
Lúc trước mật thám Lục Phiến Môn đã từng truyền tin tức nói Lý Phôi bế quan muốn tấn chức nửa bước Nguyên Thần, nhưng kỳ thật Lý Phôi bế quan không có bao lâu cũng đã tấn thăng đến nửa bước Nguyên Thần.
Chỉ có điều cơ duyên Lý Phôi thật sự không tệ, dựa theo Hoàng Bỉnh Thành nói, Lý Phôi vừa mới xuất quan không đến một ngày liền lĩnh ngộ cơ duyên Hóa Thần Cảnh, cho nên lại trực tiếp bắt đầu bế quan, lần này hắn chuẩn bị trực tiếp bước vào Hóa Thần Cảnh.
Nói thật ngay cả Tô Tín cũng hâm mộ cơ duyên ngộ tính của Lý Phôi.
Hóa Thần Cảnh cần cơ duyên và ngộ tính nhất định mới có thể đột phá, lúc trước Tô Tín cũng dựa vào trận chiến với Hướng Thiên Long tại Thiên Long đạo tràng mới có thu hoạch và dựa vào nó tấn thăng Hóa Thần Cảnh.
Tình huống của Lý Phôi hiện tại thuần túy là số mệnh bộc phát, cơ duyên là thứ đã đến thì không thể ngăn cản được.
Như vậy rất đúng lúc, Tô Tín đang chuẩn bị giao Giang Nam đạo cho Lý Phôi, thực lực Hóa Thần Cảnh càng có sức thuyết phục hơn nửa bước Nguyên Thần.
- Đúng rồi, Cao Trường Thanh như thế nào?
Tô Tín hỏi.
Tô Tín cũng rất xem trọng Cao Trường Thanh, người này là thủ hạ có thực lực gần với Lý Phôi nhất.
Trọng yếu nhất Cao Trường Thanh xuất thân quân trận, hắn tinh thông một ít chiến trận võ đạo trong quân và thống binh, nếu như ném hắn vào trong quân, dùng tài năng của hắn tối thiểu sẽ có một vị trí giáo úy trong Long Vũ quân.
Lúc trước Tô Tín mời chào hắn, thậm chí Tô Tín nhìn trúng điểm này mới giúp hắn đối kháng Bích Huyết Thanh Sơn Đường.
Tô Tín có ân không tệ với Cao Trường Thanh, nhưng trên thế giới này không đáng tin cậy nhất chính là ân tình.
Trên giang hồ có không ít chuyện lấy oán trả ơn, cho nên Tô Tín hiện tại căn bản sẽ không tín nhiệm Cao Trường Thanh.
Nghe được Tô Tín hỏi chuyện Cao Trường Thanh, Hoàng Bỉnh Thành nghĩ một lúc lại nói:
- Cao Trường Thanh làm người hiểu đúng mực, hắn biết rõ nên làm chuyện gì, không nên làm chuyện gì.
Tô Tín gật gật đầu, có những lời này của Hoàng Bỉnh Thành là đủ rồi, Tô Tín không cầu Cao Trường Thanh trung tâm với mình cỡ nào, hắn chỉ cầu đối phương biết đúng mực, đúng có sinh ra tâm tư gì là đủ rồi.
Nói xong chuyện Giang Nam đạo, Hoàng Bỉnh Thành hỏi:
- Lão đại, lần này ngươi điều ta từ Giang Nam đạo đến đây, ngươi chuẩn bị làm đại sự sao?
Trong thời gian gần đây, Tô Tín gây ra động tĩnh lớn như thế, Hoàng Bỉnh Thành ở tại Giang Nam đạo cũng có nghe nói qua.
Nhưng lần này Tô Tín trêu chọc địch nhân không đơn giản, Hoàng Bỉnh Thành biết rõ tính cách của Tô Tín, hắn đã muốn ra tay thì chắc chắn động tĩnh sẽ không nhỏ.
Tô Tín xuất ra một viên bảo thạch đỏ thẫm và một trang giấy giao cho Hoàng Bỉnh Thành, trong mắt còn lộ ra một tia lạnh lùng:
- Ngày mai ngươi tìm ngươi tùy ý chôn thứ này tại nơi hẻo lánh không người trên Ngô Đồng Sơn.
- Nhớ kỹ, không nên phái người Lục Phiến Môn đi, cũng không nên phái võ giả đi, tìm một người bình thường chôn thứ này xong, lập tức xử lý người này, hơn nữa phải tuyên dương rộng rãi theo nội dung trang giấy, khi cần thiết có thể truyền bá trong một đêm.
Khí tức Phượng huyết bị Tô Tín áp chế trong viên bảo thạch màu đỏ, chỉ cần bảo thạch vỡ vụn, khí tức Phượng huyết sẽ lập tức phát tán ra ngoài.
Tô Tín đã làm thủ đoạn trên bảo thạch chứa đựng khí tức Phượng huyết, chờ tới thời khắc đặc biệt thì bảo thạch sẽ vỡ vụn.
Hoàng Bỉnh Thành tiếp nhận bảo thạch và trang giấy, sau khi nhìn vào nội dung trang giấy, thân thể của hắn hơi run rẩy.
Hắn đoán đúng, quả nhiên lão đại muốn làm đại sự, hơn nữa động tĩnh còn không nhỏ, thậm chí đủ để lan đến gần như toàn bộ Bắc Nguyên đạo!