Đường Môn không chỉ có người chủ tu cơ quan ám khí, người một lưu phái khác chủ trương dùng cơ quan ám khí làm phụ, chủ tu bản thân.
Bọn họ cho rằng võ giả vẫn cần phải dựa vào tu vi nói chuyện.
Cơ quan ám khí của ngươi mạnh hơn nữa, phối trí độc dược có mạnh hơn nữa nhưng không có tu vi chèo chống cũng chỉ là mây bay.
Cho nên võ giả Đường Môn đều khổ luyện tuyệt kỹ ám khí truyền thừa từ Đường Môn, sau đó lại dùng các loại ám khí nhỏ phụ trợ.
Đường Sâm là người võ giả lưu phái này, trên người hắn mang theo không ít các loại cơ quan ám khí nhỏ, phía trên còn có chất độc.
Lúc đối địch, thủ pháp ám khí cường đại như cuồng phong bạo vũ tỏa ra ngoài, có thể sát thương kẻ địch trên phạm vi lớn.
Tuy hai lưu phái của Đường Môn đều cho rằng mình là đúng, nhưng Đường Môn ít người cần phải đoàn kết, cho nên cho dù lý niệm không hợp nhưng không có xảy ra chuyện ác ý gì đó.
Chỉ có điều những võ giả Đường Môn quanh năm nghiên cứu ám khí và độc vật đều không rời khỏi Xuyên Trung, thậm chí rất ít thời điểm rời khỏi Đường Môn, cũng chỉ có Đường Sâm là võ giả hệ phái còn lại mới đi lại giang hồ.
Đường Môn ít người, người lưu phái của hắn càng ít, cho nên người giang hồ mới có ấn tượng người Đường Môn không thường xuất hiện tại võ lâm Trung Nguyên.
Tận mắt nhìn thấy một vị cường giả Nhân Bảng ra tay, võ giả trong quán rượu cảm thấy mình có vốn liếng nói khoác với người khác, liên tục hưng phấn tính tiền rời đi.
Đương nhiên nguyên nhân sâu hơn trong đó là vì bọn họ sợ gặp nguy hiểm.
Ba thế lực võ lâm Lâm gia bị diệt toàn bộ, người ba thế lực võ lâm không chỉ có bao nhiêu người tới quán rượu, cho nên đợi đến lúc những người khác tới thì bọn họ phải rời đi, nếu không chờ người ba phái này tới, nói không chừng sẽ giận chó đánh mèo lên bọn họ.
Lúc này Ninh Phỉ sững sờ, cũng trực tiếp chạy ra khỏi quán rượu.
Nàng cũng không chạy trốn, mà là trực tiếp chạy theo Đường Sâm.
Đường Sâm quay đầu lại kinh ngạc nhìn Ninh Phỉ:
- Ngươi đi theo ta làm gì?
Ninh Phỉ lúc này nói:
- Ta muốn ngươi giúp đưa ta tới Tiêu gia.
Trên mặt Đường Sâm lộ ra nụ cười như cười mà không cười, nói:
- Ninh tiểu thư, ngươi có biết tình cảnh của ngươi hiện tại hay không?
- Một trong tứ đại thần bộ Lục Phiến Môn Tô Tín muốn đồ trên tay ngươi, người Tiêu gia cũng muốn đồ trên tay ngươi, thời điểm này ngươi tìm ta, xác định không phải hại ta? Ta cũng không có thù với ngươi đâu.
- Như vậy đi, ta là người thiện tâm, ta có thể chỉ cho ngươi một con đường sáng.
- Tiêu gia cũng muốn đồ trong tay của ngươi, chỉ có điều Tiêu gia cầm đồ sẽ không hại ngươi, trái lại còn có thể cho ngươi đãi ngộ đệ tử Tiêu gia, chính vì hiển lộ Tiêu gia bọn họ nhân nghĩa.
- Có lẽ ngươi cũng nhìn ra điểm này nên mới đi Tiêu gia đúng không?
- Cho nên phương pháp của ta rất đơn giản, đó chính là ngươi trực tiếp đứng ra trên đường cái và thừa nhận thân phận của mình, như vậy người Tiêu gia sẽ trực tiếp tìm ngươi, như vậy tốt hơn ngươi lẻ loi một mình đi Tiêu gia.
Ninh Phỉ chỉ đơn thuần nhưng nàng lại không ngốc, nghe Đường Sâm nói như vậy, trên mặt nàng lộ ra vẻ sầu thảm.
Đứng ra thừa nhận thân phận của mình trước mặt mọi người sẽ dẫn người Tiêu gia tới, nhưng cũng sẽ dẫn người Lục Phiến Môn và một ít kẻ lòng mang làm loạn.
Giống như ba thế lực võ lâm lúc trước, Ninh Phỉ không tin tưởng bọn họ không biết mệnh lệnh của Tiêu gia, kết quả bọn họ không có lựa chọn giao mình cho Tô Tín, cũng không có lựa chọn giao mình cho Tiêu gia, ngược lại lựa chọn chiếm đồ của mình làm của riêng.
Như vậy tính ra, thừa nhận thân phận của mình trước mặt mọi người chính là đánh bạc, hơn nữa tỷ lệ đánh bạc thua còn rất lớn.
Nhìn thấy Đường Sâm cự tuyệt thì nàng không nói cái gì, mà là trực tiếp quay người rời đi.
Đường Sâm mới vừa xuất thủ giúp nàng, nàng liền cho rằng Đường Sâm sẽ là người lòng mang hiệp nghĩa, hiện tại xem ra, Đường Sâm cũng là người rất thwucj tế.
Ninh Phỉ cũng sẽ không ép buộc, Đường Sâm nói đúng, giúp nàng tương đương với hại hắn.
Người Ninh gia đã chết đủ nhiều, thậm chí đến bây giờ cũng chỉ còn lại một mình nàng.
Ninh Phỉ cũng không muốn có người chết nữa, Đường Sâm đã không muốn giúp nàng, Ninh Phỉ cũng không cưỡng cầu.
Nếu như thật sự không được, nàng chuẩn bị làm theo lời Đường Sâm nói, đi đánh cuộc một lần, nói ra thân phận của mình trước mặt mọi người, nhìn xem là người Tiêu gia tìm tới mình trước hay người Lục Phiến Môn tìm tới mình trước.
Đường Sâm uống một hớp rượu, nhìn thấy thân thể nhỏ gầy cô độc của Ninh Phỉ, không biết vì sao nội tâm của hắn mềm nhũn.
Hắn có danh hiệu Thiên Thủ Diêm La, hai chữ ‘ Thiên Thủ ’ này là dựa vào uy thế và võ công của hắn.
Về phần hai chữ Diêm La là hắn ra tay không chút lưu tình, kẻ đối địch với hắn không chết cũng tàn phế, vô cùng tàn nhẫn, như hắn vừa đối phó người ba phái vừa rồi, hơn mười người không một người sống.
Chỉ có hắn mới hiểu được, hắn ra tay giết người vì trong tâm những kẻ này có sát ý.
Xuyên Trung là nơi bị rừng rậm vây quanh, hung thú độc vật nhiều vô số kể, từ nhỏ phụ mẫu đã nói cho hắn biết, những cái gì lộ ra sát ý với mình, bất kể là người hay là thú, đều không được lưu thủ.
Cho nên Đường Sâm mới có thể dưỡng thành thói quen ra tay không lưu tình, nhưng kỳ thật nội tâm của hắn rất mềm, nếu không hắn cũng sẽ không ra tay cứu Ninh Phỉ.