Vì chẳng phải làm lính đánh trận, lão đại phe mình đã bị người ta dùng một kiếm giết chết rồi thì bản thân còn đánh đấm cái gì nữa chứ?
Người của Thanh Trúc bang bỏ chạy, Tô Tín cũng không sai người đuổi theo mà sắp xếp người đi tiếp quản địa bàn mình đã đánh chiếm được.
Ở Vĩnh Lạc phường, địa bàn của Trần lão đại tuy không lớn nhưng cũng chiếm đến một phần ba ở đó.
Tô Tín lấy một chiếc khăn ra lau máu rồi gọi Hoàng Bính Thành lại hỏi:
- Người phe ta đã chết và bị thương thế nào?
- Hơn năm mươi huynh đệ đều bị thương, nhưng chỉ là vết thương bên ngoài, ngoài ra còn có tám huynh đệ đã chết.
Hoàng Bính Thành dè dặt đáp.
Nói thật ra thì giờ hắn cũng có chút sợ hãi vị lão đại này.
Lúc nãy vì tôi luyện những thuộc hạ đó, Tô Tín quyết tâm không ra tay, nếu cậu ra tay sớm một chút thì cũng chẳng bị thương và chết nhiều người như vậy.
Tô Tín nói với Hoàng Bính Thành:
- Lão Hoàng, ngươi sợ ta à?
- Không có, không có!
Hoàng Bính Thành vội vàng lắc đầu.
Tô Tín vỗ vai hắn nói:
- Lão Hoàng, ngươi cần nhớ một điều rằng, dùng binh không được nhân từ, nếu ta cứ đứng che chắn mãi trước mặt bọn họ, thì cả đời này họ cũng không trưởng thành lên được, vậy ta bồi dưỡng bọn họ có tác dụng gì chứ?
- Nhưng lão Hoàng ngươi yên tâm, ngươi là người đầu tiên đứng về phía ta, nên chỉ cần ngươi không phản bội thì ta cũng sẽ không bạc đãi ngươi.
Hoàng Bính Thành vội thề:
- Ta đối với lão đại người một lòng trung thành, nếu không có người thì ta đâu được uy phong như bây giờ?
- Được rồi lão Hoàng, đừng nhạy cảm như vậy. Ngươi tìm người tính chiến công tối hôm nay, sáng ngày mai sẽ phát thưởng.
Tô Tín vỗ vai Hoàng Bính Thành rồi quay người rời đi.
Cách làm hôm nay của cậu, nếu trong lòng Hoàng Bính Thành không nghĩ gì mới là điều đáng lạ, việc hắn sợ có lẽ cũng là chuyện tốt đối với Hoàng Bính Thành hắn.
Con người cần biết kính sợ, nếu không một khi bị dục vọng che mờ mắt, nói không chừng sẽ làm ra chuyện gì đó.
Tô Tín vẫn hài lòng với Hoàng Bính Thành, tất cả mọi chuyện lớn nhỏ giao cho hắn làm, hắn đều có thể làm được ổn thỏa đâu vào đấy, xông pha đánh đấm tuy hắn vô dụng thật, nhưng chuyện hậu cần không qua được hắn.
Vì vậy lúc này hiện thực một chút cũng có thể tránh được chuyện xấu sau này.
Chí khí vương bá rung động, bốn phương bái lạy làm Long Ngạo Thiên, nhưng Tô Tín không cho rằng bản thân lợi hại đến mức như vậy.
Duy trì mối quan hệ giữa bản thân và thuộc hạ chỉ cần hai điều là đủ, một là cho bọn họ đủ lợi ích, hai là khiến bọn họ biết kính sợ.
Sáng sớm hôm sau, Tô Tín đích thân dẫn người khiêng rương ra, rồi đưa bạc đến tận tay bang chúng thuộc hạ.
- Tô Tín ta làm việc gì cũng nói một là một, hai là hai. Chút bạc ngày hôm nay chỉ là món khai vị mà thôi! Đánh chiếm được Vĩnh Lạc phường còn có rất nhiều bạc đang đợi các ngươi!
Những bang chúng bên dưới mắt đỏ lên vì bạc trắng sáng chói, nỗi buồn thương vì tám huynh đệ đã mất cũng bị làm cho mờ nhạt đi.
Ôm lấy bạc, trong lòng bọn họ chỉ còn một câu: Dùng cái mạng này của mình để cược lại sự phú quý!
Bang chiến giữa hai bang lớn Thanh Trúc bang và Phi Ưng bang tất nhiên sẽ không kết thúc chỉ sau một ngày như vậy, tối hôm sau, Tô Tín dẫn người bắt đầu từng bước xâm chiến Vĩnh Lạc phường.
Bị thương hơn năm mươi người, trừ thêm những người bị thương nặng, giờ thuộc hạ chiến đấu của Tô Tín chỉ còn hơn một trăm sáu mươi người, trừ thêm người trấn thủ địa bàn đã chiếm được thì số lượng lại càng thua thế hơn.
Thế là Tô Tín sai Hoàng Bính Thành tiếp tục chiêu mộ người ở Trường Lạc phường, lúc này cậu dùng sách lược an toàn hơn đó là từng bước xâm chiếm, dù sao bang chiến cũng không đánh xong được dễ dàng như vậy, mà điều cậu có lại là thời gian.
Bởi vì nguyên nhân của bang chiến đó là dù cậu có chiêu mộ thêm người thì Hổ tam gia cũng không nói gì được.
Huống hồ ngày đầu đã giết được một đại đầu mục của Thanh Trúc bang, chiếm được một phần ba địa bàn Vĩnh Lạc phường, một thân công lao như vậy, Tô Tín có chiêu mộ thêm mấy huynh đệ thì có là sao?
Những trận đấu tiếp theo Tô Tín cũng không tham gia, chỉ cần đối phương không có cao thủ xuất chiến thì Tô Tín cũng không ra tay.
Thuộc hạ của cậu đã từng giành giật sự sống, tất cả đều đã được thấy máu, kinh nghiệm chiến đấu đã được tăng gấp bội, một chọi ba cũng không hề giảm đi sức mạnh.
Chiến đấu suốt hai đêm liền, cả Vĩnh Lạc phường đã bị Tô Tín chiến gần một nửa.
Có điều đến đêm thứ ba, sự việc lại có chút thay đổi.
Ở giữa con đường lớn, một đại hán trung niên trên mặt có vết sẹo tay cầm một cây thiết thương ngạo nghễ đứng đó.
Đằng sau hắn chi chít bang chúng của Thanh Trúc bang, nhìn qua cũng chừng hơn bảy tám trăm người.
Hoàng Bính Thành sững sờ:
- Là đại đầu mục La Chấn của Thanh Trúc bang, có điều giờ này đáng ra hắn phải ở chỗ Thuận Ý phường canh phòng Hổ tam gia chứ.
- Bảy tám trăm người này là thuộc hạ của hắn, giờ hắn dẫn hết qua chỗ chúng ta mà không phòng bị Hổ tam gia, vậy hắn không cần nửa cái Vĩnh Lạc phường này nữa sao?
Tô Tín thở dài nói:
- Chúng ta bị chơi xỏ, bị vị nghĩa phụ của ta chơi khăm rồi.
- Hai ngày qua vị nghĩa phụ này của ta không công đánh Vĩnh Lạc phường, ý của ông ta rõ ràng là muốn bức ép La Chấn đến chỗ ta.
Cũng trách Tô Tín lơ là, cậu chỉ chú ý đến việc đánh thắng bên mình mà lại không bảo Hoàng Bính Thành đi dò la tình hình phía Hổ tam gia.
Bang chiến lần này dường như tất cả mọi người đều ra tay, Hổ tam gia là một trong những đại đầu mục, một binh một tốt cũng không có động tĩnh hẳn là không bình thường.
Nếu sớm biết tin này, chắc chắn Tô Tin sẽ có phòng bị.
Trong hai ngày này, ý của Hổ tam gia có lẽ La Chấn cũng hiểu được.
Nếu hắn còn không ra tay, thì chỉ còn cách đợi Tô Tín từng bước chiếm đoạt Vĩnh Lạc phường, sau cùng Hổ tam gia và Tô Tín dùng thế gọng kìm ép sát nuốt gọn cả Vĩnh Lạc phường.
Vì vậy La Chấn chỉ có thể chọn đánh Tô Tín, vậy thì dù mất đi một nửa Vĩnh Lạc phường, hắn vẫn còn có thể đoạt lại một nửa đã bị chiếm từ trong tay Tô Tín.
- Lão đại, không ổn thì chúng ta rút thôi, nghe nói trước kia La Chấn này từng làm tiêu sư ở ngoài, võ công hắn không hề yếu chút nào, danh tiếng của hắn đứng hàng đầu Thanh Trúc bang, thậm chí còn lớn hơn cả Đới Xung!
Hoàng Bính Thành nói.
Tô Tín không nói gì, La Chấn phía đối diện thì nói lớn:
- Tiểu tử thối Phi Ưng bang, có gan thì ra đây đánh một trận? Thuộc hạ ta nhiều, thực lực thuộc hạ ngươi cũng không yếu kém, đánh nhau cũng không có lợi lộc gì, chi bằng hai ta quyết đấu phân thắng bại, ngươi dám chứ?
Tô Tín cười, kéo trọng kiếm bước ra.
La Chấn cười ha ha nói:
- Tiểu tử ngươi cũng không tồi, mạnh hơn so với tên nghĩa phụ rùa rụt cổ của ngươi đấy, Hổ Tam Nhi năm đó cũng ác liệt lắm, đáng tiếc là tuổi đã già nên yếu đuối rồi!
- Đánh thế nào? Quyết sống chết hay phân thắng bại?
Tô Tín hỏi.
La Chấn xua tay:
- Đương nhiên là phân thắng bại rồi, lão tử ta chẳng phải là nô tài của Thanh Trúc bang, dựa vào gì mà sống chết vì bọn họ chứ?
- Những huynh đệ sau lưng ta tin vào ta nên mới theo cùng, lão tử sẽ không vì tên tiểu tử thối Ngụy Phong mà đi liều mạng với người khác.
Khóe miệng Tô Tín hiện ý cười, La Chấn này đúng là rất thú vị.
Ngày đầu tiên Tô Tín vì muốn tôi luyện khả năng đánh giết của thuộc hạ nên cố ý không ra tay để bọn họ bị thương thậm chí là mất mạng.
Còn người này lại có thể vì thuộc hạ của hắn mà đi quyết đấu phân cao thấp với người yếu thế hơn, chuyện này đúng là hai thái cực.
Thực ra nếu giờ La Chấn hạ lệnh tấn công, hơn một trăm thuộc hạ của Tô Tín cũng sẽ không chống đỡ nổi, tuy thực lực bọn họ khá hơn ngày đầu rất nhiều, nhưng La Chấn có quá nhiều người, hơn nữa còn có La Chấn hắn là cao thủ.
- Vậy được, đánh thế đi.
Tô Tín nắm trọng kiếm về trước người, nhanh chân chém về hướng La Chấn!
Còn La Chấn thì nắm thanh thiết thương nhảy lên, cảm giác khí thế bản thân như sóng trào, hung hãn mà ập đến.
Cây thiết thương cao bằng người như rồng lượn trên biển lao đến, tốc độ nhanh kỳ lạ.
Tô Tín né sang một bên, nhưng thiết thương liền đổi từ đâm sang quét, mạnh mẽ đập về phía Tô Tín!
Tô Tín bước lùi nâng kiếm chém ra ba đường để chống đỡ, vậy nên mới giảm được sức mạnh cây thiết thương xuống, nhưng người cậu lại bị đánh lùi ba bước.
- Hậu thiên sơ kỳ!
Tô Tín nheo mắt, đối phương cũng là võ sĩ hậu thiên sơ kỳ như cậu, chắc chắn cũng đả thông được ba mươi sáu huyệt vị trở lên.
Giờ Tô Tín đã đả thông được bốn mươi bảy huyệt vị, nhưng thấy sức mạnh lại thua đối phương một bậc.
Vậy nên số huyệt vị mà La Chấn đả thông chắc chắn phải hơn cậu.
- Ngươi cũng là hậu thiên sơ kỳ thôi, chà chà, giờ thanh niên trẻ tuổi cũng lợi hại quá, lúc ta bằng tuổi ngươi vẫn còn đang cầm thương chọc ngựa thôi.
Miệng La Chấn cảm thán, thiết thương trong tay không có chút muốn dừng lại mà vẫn cứ đâm, chọc, chém, quét, khí thế vô song, đánh cho Tô Tín từng bước rút lui.
Ở trong đám đông phía sau, Hoàng Bính Thành hỏi Lý Hoại:
- Sao ta cảm thấy lão đại hình như đang ở thế hạ phong nhỉ?
Lý Hoại nói nhạt:
- Không phải ngươi cảm thấy, mà lão đại giờ đúng là đang ở thế hạ phong.
- Hả! Lão La Chấn này cũng sắp năm mươi tuổi rồi mà? Còn mạnh thế sao?
- Không phải La Chấn mạnh, mà là binh khí của hắn có lợi thế hơn, cứ dài hơn một tấc sẽ mạnh hơn một tấc vậy!
Đúng như lời Lý Hoại nói vậy, khi đối chiến với La Chấn, đúng là binh khí hắn đã khắc chế Tô Tín.
Trường thương chia làm hai loại, một loại là trường thương gỗ, và loại kia là thiết thương sức mạnh to lớn.
La Chấn dùng loại sau, trọng lượng cây thiết thương đó nặng tương đương với lôi cổ ung kim chùy của Đới Xung.
Cộng thêm nội lực của La Chấn mạnh hơn Đới Xung rất nhiều, một thương này đập xuống, chắc chắn Tô Tín không dễ chịu gì.
Mà khi nói dài hơn một tấc mạnh hơn một tấc thì cũng có nghĩa là ngắn hơn một tấc nguy hơn một tấc.
Lợi thế về khoảng cách được La Chấn phát huy vô cùng tinh tế, cây thiết thương nặng trịch được hắn múa lên như sóng gợn vô tận, khiến Tô Tín chẳng thể nào tiến sát hắn trong vòng ba bước được.