Tô Tín cho rằng lên làm tổng bộ đầu Giang Nam đạo thì có thể giễu võ giương oai tại Giang Nam đạo? Quả thực nằm mơ.
Ngũ Thanh Vân làm quá phận như vậy đương nhiên không phải là không có đạo lý, dù sao thế gian không có vô duyên vô cớ yêu, cũng không có vô duyên vô cớ hận.
Ban đầu Tô Tín vừa mới đến Giang Nam đạo đã từng xung đột với đám người Bùi Ngạn Quân, có lẽ Tô Tín không có chú ý tới, Ngũ Thanh Vân lúc trước chính là một trong những người lăn lộn chung với Bùi Ngạn Quân.
Ngũ Thanh Vân đã sớm khó chịu Tô Tín, một võ giả xuất thân Nam Man tiểu địa lại có thể tiến vào tốp hai mươi Nhân Bảng, hơn nữa còn làm việc cao ngạo như vậy.
Trước kia hắn không có việc gì liên hệ với Tô Tín, cho dù thực lực của hắn hay thế lực Tốn Phong kiếm phái cũng khó có khả năng gây phiền toái cho Tô Tín.
Nhưng hiện tại có thể nói Tô Tín tự mình đưa tới cửa tự rước lấy nhục, việc này không thể trách hắn.
Chờ đến khi Hoàng Bỉnh Thành bị đuổi đi, phụ thân Ngũ Thanh Vân, chưởng môn Tốn Phong kiếm phái Ngũ Nguyên Đình lại đi ra và nói:
“Ngươi đánh bộ khoái Tô Tín phái tới ra ngoài?”
Ngũ Thanh Vân không thèm quan tâm gật đầu nói:
“Đúng thế, Tô Tín quả thực không biết tốt xấu là gì, hắn cho rằng mình là thứ gì, lại còn muốn lập quy củ với tất cả thế lực võ lâm Giang Nam đạo.”
“Tiêu gia thực lực mạnh như vậy cũng không dám nói lời này, thời điểm Kim Vũ Lâm còn tồn tại, Lục Phiến Môn càng trung thực rất nhiều, hết lần này tới lần khác đến phiên hắn lại làm ra nhiều việc ngu xuẩn như thế, ta đương nhiên phải giáo huấn hắn một phen.”
Ngũ Nguyên Đình chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói:
“Ngươi a, ta đã dạy ngươi bao nhiêu lần, làm việc phải trầm ổn một chút, ngươi nhìn xem môn phái khác nhận được tin tức thì thế nào?”
“Cho dù người ta không xem Tô Tín là việc chuyện quan trọng, tối thiểu cũng không có đánh người giao thiếp mời của Tô Tín ra ngoài, bởi như vậy Tốn Phong kiếm phái ta biến thành cái dạng gì?”
Ngũ Thanh Vân không quan tâm vung tay lên, nói:
“Ta không tin một võ giả xuất thân Nam Man tiểu địa có thể làm được cái gì, tự cho rằng có chút cơ duyên liền không biết trời cao đất rộng.”
“Ta biết rõ chi tiết của hắn, bởi vì là bộ khoái của hắn nên ta mới đánh ra ngoài, đổi người khác ta đương nhiên không làm như vậy.”
Ngũ Nguyên Đình hừ lạnh một tiếng:
“Nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, đừng ỷ vào chính mình là võ giả xuất thân võ lâm Trung Nguyên thì xem thường võ giả địa vực khác, Nam Man tiểu địa thì như thế nào? Đại Chu vương triều quật khởi từ Nam Man tiểu địa a.”
“Thanh Vân, sau khi trải qua Giang Nam hội, ngươi đã bắt đầu bực bội không ít, những việc ta dạy ngươi lúc trước ngươi quên rồi sao?”
“Nói qua với ngươi, ngươi ít giao du với đám người Bùi Ngạn Quân đi, những người kia tâm cơ gấp mười lần ngươi, ngươi đi theo bọn chúng sẽ có ngày bị người ta tính kế mà ngươi còn kiếm tiền cho người ta a.”
Ngũ Nguyên Đình quở mắng Ngũ Thanh Vân một trận, hắn sau đó đi về bế quan.
Ngũ Nguyên Đình mình cũng không có đặt Tô Tín trong mắt, hắn tức giận không phải vì Ngũ Thanh Vân đánh Hoàng Bỉnh Thành ra ngoài đắc tội Tô Tín, hắn chỉ tức giận con mình bất tranh khí, tâm cơ quá nhỏ bé mà thôi.
Tốn Phong kiếm phái chỉ là một môn phái, không phải thế gia, vị trí chưởng môn không có khả năng nhiều đời tương truyền.
Đương nhiên Ngũ Nguyên Đình sẽ suy nghĩ vì con của mình, hắn muốn mình trước khi chết tốt nhất có thể bồi dưỡng Ngũ Thanh Vân, muốn hắn thuận lợi tiếp nhận vị trí chưởng môn Tốn Phong kiếm phái.
Cùng lúc đó tất cả thế gia và môn phái trong Giang Nam đạo nhận được thiệp mời của Tô Tín, tất cả thế lực võ lâm Giang Nam đạo đều có chung một phản ứng, đó là Tô Tín điên rồi.
Lục Phiến Môn Giang Nam đạo bị Kim Vũ Lâm tận lực phóng túng bại hoại uy danh khong còn sót lại cái gì, trừ phi Lục Phiến Môn phái đống lớn cường giả đến trấn thủ Giang Nam đạo trọng chấn uy danh, nếu không Lục Phiến Môn Giang Nam đạo sẽ không thể ngóc đầu lên được.
Hiện tại Lục Phiến Môn lại phái Tô Tín là một võ giả Thần Cung Cảnh đảm đương tổng bộ đầu, người thế lực võ lâm lập tức ngửi được khí tức khác thường, Lục Phiến Môn Đại Chu vương triều có thực lực không đủ.
Nếu Tô Tín thành thành thật thật làm tổng bộ đầu của hắn cũng bỏ đi, dù sao có cấp trên ủng hộ, an tâm xây dựng Lục Phiến Môn lần nữa mới là chuyện quan trọng nhất.
Nhưng hắn lại tự đại muốn chế định quy củ với thế lực võ lâm Giang Nam đạo, hắn thật không biết điều.
Gần như tất cả mọi người cho rằng Tô Tín hoặc là bị điên, hoặc là bị danh tiếng quá lớn làm mê muội đầu óc, thanh danh bài top top hai mươi Nhân Bảng làm hắn quên đi trời nam đất bắc, cho rằng danh hào tổng bộ đầu một đạo có thể làm cường giả Nguyên Thần Cảnh tránh lui.
Hơn nữa đám người Lôi Viễn truyền tin tức cũng hữu ý vô ý lộ ra chuyện Niên Bang, phần đông thế lực liền cười nhạo Tô Tín không hiểu chuyện và ngu xuẩn.
Thế lực như Niên Bang không giống với thế lực nhị lưu tam lưu như bọn họ, cho dù là một phân đàn Niên Bang cũng có được thực lực sánh ngang thế lực nhất lưu a, Tô Tín muốn đi tìm gây phiền toái cho Niên Bang mới thật sự là muốn chết.
Đợi đến lúc Hoàng Bỉnh Thành trở lại tổng bộ Lục Phiến Môn Giang Nam đạo, nhìn thấy hắn bị thương chật vật như thế, Lý Phôi lập tức nổi giận muốn giết tới Tốn Phong kiếm phái báo thù.
Hai người bọn họ trước kia cũng xem như lão đại trong Phi Ưng Bang, đã khi nào ăn thiệt thòi như vậy.
Không chờ Lý Phôi ra tay, Tô Tín đã lạnh lùng bảo hắn bình tĩnh lại, nói:
“Ngươi muốn làm gì? Chưởng môn Tốn Phong kiếm phái Ngũ Nguyên Đình có thực lực Hóa Thần Cảnh, ngươi muốn đi báo thù, lấy cái gì báo thù?”