Tô Tín gật gật đầu xem như thoả mãn.
Có thể đảm nhiệm tổng bộ đầu châu phủ đều là võ giả Thần Cung Cảnh, trước kia cũng là cao tầng sơn trại hoặc là đương gia, nói như thế nào cũng là người thấy qua các mặt xã hội.
Hiện tại gia nhập Lục Phiến Môn, bọn họ nhìn thấy tương lai tốt đẹp đang ở phía trước, chỉ cần thành thật đi theo Tô Tín lăn lộn thì sớm muộn gì cũng có ngày nổi danh, thậm chí có thể sánh vai với chưởng môn các môn phái, chỉ có kẻ đần mới có vì lợi ích cực nhỏ mà phá hủy tương lai của mình.
“Đi, mang hai mươi ba tên tay chân không sạch sẽ kia đi tới diễn võ trường.”
Tô Tín phân phó.
Tổng bộ Lục Phiến Môn có diện tích rất lớn, trừ những nơi như văn phòng có thể dung nạp năm ngàn bộ khoái ở lại, đồng thời đằng sau còn có diễn võ trường cực lớn đồng thời dung nạp mấy trăm người cũng không thành vấn đề.
Lúc này trong diễn võ trường có mấy trăm tên bộ đầu và bộ khoái tham gia lần hành độn vừa rồi, trải qua đám người Lý Phôi và Hoàng Bỉnh Thành thao luyện, những đạo phỉ mới gia nhập Lục Phiến Môn không còn tản mạn như trước, bọn họ đã có chút dáng vẻ nghiêm túc.
Nhìn thấy đám người Tô Tín đi vào diễn võ trường, vẻ mặt mọi người nghiêm túc, ánh mắt mang theo tôn kính và sợ hãi.
Trải qua trận chiến hôm trước, nội tâm những đạo phỉ dang bất định cũng triệt để an tâm lại, bọn họ đã triệt để thừa nhận thân phận tay sai triều đình..
Vì sao bọn họ tôn kính Tô Tín rất đơn giản, đi theo đại nhân như vậy mới có thể đạt được chỗ tốt, chẳng lẽ như vậy còn không đáng ngươi tôn kính hay sao?
Bọn họ kính sợ, sau khi Tô Tín đại khai sát giới tại Tốn Phong kiếm, trực tiếp giết tông môn hơn ngàn người chó gà không tha.
Phong cách hành sự sát phạt quả quyết và huyết tinh cũng lưu lại ấn tượng đáng sợ trong lòng đạo phỉ.
Phải biết rằng khi bọn họ còn làm đạo phỉ, chỉ cần không phải người tâm lý biến thái và khát máu, mọi người cũng chỉ cầu tài, sẽ không giết sạch đối tượng đánh cướp, Tô Tín vừa mở miệng liền có vô số đầu người rơi xuống đất, tông môn bị diệt, việc này hù bọn họ sợ hãi.
Nhìn thấy mọi người đến đủ, Tô Tín trầm giọng nói:
“Thời điểm các ngươi gia nhập Lục Phiến Môn ta đã đồng ý qua, muốn tài nguyên tu luyện, có. Muốn vinh hoa phú quý, cũng có. Ngươi muốn bò rất cao, ta cũng cho ngươi cơ hội.”
“Lần này mọi người làm không tệ, ta cũng rất hài lòng, có một ít người bị tham lam mê muội đầu óc, cầm cầm đồ ăn ta cho nhưng không nghe lời ta nói, đối với hạng người như vậy đừng trách Tô Tín ta không khách khí.”
Tô Tín vừa nói ra lời này mọi người cảm thấy không đúng, dường như sắp xảy ra đại sự.
Quả nhiên Tô Tín vung tay lên, Lưu Hạo và Triệu Nhất Minh dẫn hai mươi ba tên bộ khoái và bộ đầu tay chân không sạch sẽ đi tới, cả đám bị phong bế nội lực, toàn thân bị xích sắt trói chặt.
Những người phạm tội bị giải lên diễn võ trường liền hô to:
“Lão đại cứu chúng ta.”
Lão đại bọn họ vừa gọi không phải Tô Tín, mà là những đại đương gia đạo phỉ lúc trước.
“Câm miệng!”
Lưu Hạo hừ lạnh một tiếng đánh mấy bạt tay trực tiếp đánh vài tên bộ khoái phun máu, lúc này bọn họ mới không dám nói thêm lời nào, lão đại của những bộ khoái bị trói biến sắc.
Tô Tín trầm giọng nói:
“Ban đầu trước khi đánh Tốn Phong kiếm phái ta đã từng nói qua, chín thành tiền lời chính các ngươi cầm, một thành tiền lời nộp lên cho tổng bộ, các ngươi cho rằng có nhiều không?”
Phần đông bộ khoái bộ đầu đều lắc đầu, cầm chín nộp lên một, cách làm Tô Tín quá lương tâm rồi.
Tô Tín cười lạnh, nói:
“Đã không nhiều lắm, tại sao các ngươi còn nổi lòng tham âm thầm giữ lại.”
“Trước kia ta đã nói qua, nếu như phát hiện có người giở trò âm thầm giữ lại cũng đừng trách Tô Tín ta không cho mặt mũi! Theo quy củ Lục Phiến Môn, người không tôn pháp lệnh, ăn hối lộ trái pháp luật, giết!”
Lúc này có lão đại của vài tên bộ khoái phạm tội nói:
“Đại nhân, mấy người bọn họ không lấy bao nhiêu bảo vật, nhất thời nổi lòng tham, chúng ta nguyện ý đền bù gấp hai lần thu hoạch của bọn họ, đại nhân nguyện ý trừng phạt bọn họ thì trừng phạt, chỉ mong đại nhân lưu bọn họ một mạng.”
Những bộ khoái phạm tội từng là thủ hạ của bọn họ, nói như thế nào cũng có một tia hương khói, hiện tại bọn họ bị đánh tan đưa sang các nơi khác nhưng nói không chừng tương lai còn gặp lại.
Tô Tín đánh tan những thủ hạ ban đầu của bọn họ, chiêu này rất hung ác, những tổng bộ đầu châu phủ còn đang thu nhân tâm của bộ đầu bộ khoái dưới trướng, chuyện tranh quyền đoạt lợi với nhau đang nảy sinh.
Dù sao trước kia bọn họ là đại đương gia một trại, hiện tại đã đầu hàng Tô Tín, trở thành tổng bộ âầu một châu phủ nhưng tranh đấu và ma sát không thiếu.
Dù sao trên tổng bộ đầu châu phủ còn có phó tổng bộ đầu tổng bộ, người muốn bò lên cao liền đấu với nhau.
Hiện tại bọn họ ra mặt bảo hộ thủ hạ ngày xưa, tất nhiên có thể làm những người này mang ơn, sẽ trung thành với mình, sau đó thuận lợi trở thành cây đinh trong đám thủ hạ đối phương.
Đương nhiên bọn họ có ý định không tồi, một phương diện thể hiện mình là người nhớ tình nghĩa ngày xưa, một phương diện cũng che lấp tội lỗi về sau, nhưng đáng tiếc Tô Tín tuyệt đối không cho phép.