Làm đối thủ của Tô Tín, mỗi giờ mỗi phút hai người bọn họ đều chú ý tới Tô Tín, Tô Tín có được cơ duyên như vậy lúc nào, có thể có một đóa hoa quý giá như thế?
Hai người này không tìm được manh mối nào nhưng mà bọn họ có thể khẳng định, sau khi trở lại thành Thịnh Kinh, chắc chắn Tô Tín sẽ được ban thưởng không ít.
Nên biết rằng chuyện mà hiện nay bệ hạ quan tâm nhất chính là bản bí pháp trường sinh trên phiến đá bạch ngọc.
Chỉ cần có thể giúp được hắn, dù là tiểu nhân đắc chí như Nam Hằng cũng được Cơ Hạo Điển coi trọng sử dụng, huống chi là nhân tài như Tô Tín.
Hơn nữa tuy tâm tư Cơ Hạo Điển thâm trầm, đến đối sử với con nối dõi của mình cũng vô cùng tàn nhẫn, thế nhưng không thể không nói, hắn có đủ tư cách làm hoàng đế, ít nhất cũng rất hào phóng với thuộc hạ có công.
Hiện giờ Tô Tín tự bỏ tiền túi mua được Ngưng Thần Hoa này, tuy Cơ Hạo Điển không có cách nào bồi thường cấp bậc linh dược như Ngưng Thần Hoa, nhưng trong bảo khố hoàng cung có đủ thứ loại đồ vật quý giá, không cần nhất định phải chọn linh dược, dù sao trong đó có rất nhiều bảo vật cùng cấp bậc với Ngưng Thần Hoa.
Tô Tín nói:
- Diệp cốc chủ, bây giờ chúng ta đừng trì hoãn nữa, bệ hạ đang cần dùng Ngưng Thần Hoa gấp, ta muốn mau chóng mang Ngưng Thần Hoa về phục mệnh.
Diệp Tiên Mao nói:
- Tô đại nhân có chuyện không biết, Ngưng Thần Hoa không thể rời đất quá lâu, qua một canh giờ thì sẽ khô héo, nên cần dùng bí pháp để cất giữ, ta còn cần phải chuẩn bị một chút.
Tô Tín lắc đầu nói:
- Không cần Diệp cốc chủ ra tay, lần nay ta mang theo đám người Tôn đại sư tới chính là vì cất giữ và bảo vệ Ngưng Thần Hoa này.
Diệp Tiên Mao nhìn chăm chắm vào Tôn Bất Hại, trong mắt hiện lên tia sáng không biết thế nào.
Giữa đệ tử đồng lứa trong Dược Vương cốc, có thể nói là Diệp Tiên Mao có tài năng kinh người.
Bọn họ đã có Ngưng Thần Hoa một thời gian dài, nhưng mấy năm gần đây mới nghiên cứu ra cách lưu giữ Ngưng Thần Hoa này.
Bọn họ có được Ngưng Thần hoa từ lúc Tôn Bất Hại rời khỏi Dược Vương cốc, nhưng lúc đó ngưng thần hoa chỉ là một hạt giống, căn bản không có giá trị nghiên cứu gì.
Cho nên hiện nay Tôn Bất Hại có thể nghiên cứu ra cách cất giữ Ngưng Thần Hoa, hắn hoàn toàn chỉ dựa vào các đặc tính của Ngưng Thần Hoa mà tính toán ra được, có thể nói khiến người kinh ngạc.
Diệp Tiên Mao chậm rãi nói:
- Được rồi, mời Tô đại nhân theo ta tới đây.
Sau khi Tôn Bất Hại nói lời kia xong, tuy Diệp Tiên Mao và người Dược Vương Cốc vẫn còn oán hận với Tôn Bất Hại, nhưng ít đi rất nhiều.
Đặc biệt vừa rồi Tô Tín ép bọn họ giao Ngưng Thần Hoa ra, còn có ý xấu với Thượng Quan Phi Vân, nhất định bắt hắn ra mặt, hai việc này đã đánh sâu vào tâm lý bọn họ.
Thậm chí ngay cả Diệp Tiên Mao cũng không nhịn được mà nghĩ, nếu Dược Vương Cốc bọn họ có thế lực đứng đầu chống lưng, Tô Tín còn dám ép buộc bọn họ như vậy hay không, sao Thượng Quan Phi Vân có thể không suy nghĩ tới bọn họ chút nào mà đã cưỡng ép bọn họ phải ra mặt?
Chẳng qua ý nghĩ này không cũng quá đại nghịch bất đạo, đặc biệt trên phương diện nghiên cứu độc lý, nghiên cứu những độc vật có thể làm người bị thương, loại chuyện này càng do tổ tiên dạy dỗ, cho nên Diệp Tiên Mao lập tức ném những ý nghĩ lung tung này đi, dẫn đám người Tô Tín tới nơi cất giữ Ngưng Thần Hoa.
Dược Vương Cốc có một mảnh vườn thuốc chuyên gieo trồng các loại linh dược, hơn nữa có vài loại linh dược đặc biệt quý hiếm được trồng đặc trong vườn, đương nhiên Ngưng Thần Hoa cũng vậy.
Diệp Tiên Mao dẫn đám người Tô Tín vào sau núi Dược Vương Cốc, từng mảnh vườn thuốc tản ra mùi hương đậm đà, hơn nữa nguyên khí trời đất vô cùng dày đặc, thậm chí dày hơn gấp mười lần so với bên ngoài.
Hai mắt Phượng Cửu Nguyên và Liễu Vô Tiền hơi đỏ, nơi này chính là vùng đất bảo bối hàng thật giá thật, nếu tu luyện ở đây chắc chắn sẽ tiến bộ vượt bậc, kết quả bây giờ lại bị những người Dược Vương Cốc này dùng để nuôi trồng cây thuốc, thật sự có chút lãng phí.
Diệp Tiên Mao dẫn đám người Tô Tín đi vào sâu hơn, sâu bên trong đã không còn từng mảnh vườn thuốc bình thường, hoàn cảnh nơi đây tồn tại rất nhiều nơi lớn nhỏ không giống nhau.
Có nơi dùng trận pháp Hàn Băng bao vây xung quanh, đây là nơi trồng Thiên Sơn Tuyết Liên.
Có nơi dùng đá Liệt Diễm xây vườn thuốc, đây là nơi chuyên nuôi dưỡng Xích Diễm Hỏa Liên.
Mà Ngưng Thần Hoa kia vô cùng quý giá, đương nhiên cũng có một khu vườn riêng biệt, nhìn qua rất bình thường, chỉ là một vũng nước nhỏ, nước sâu hơn nửa ngón tay, có một gốc cây hoa nhỏ màu hồng phấn đang mọc bên trong.
Bông hoa nhỏ kia vô cùng khác lạ, tuy chỉ lớn bằng bàn tay trẻ con, nhưng lại có tám mươi mốt cánh hoa, nhìn qua rậm rạp, trên mỗi cánh hoa lại có hoa văn kỳ dị, phía trên tản ra hơi thở huyền ảo.
Diệp Tiên Mao đau lòng nói:
- Đây là Ngưng Thần Hoa mấy năm gần đây Dược Vương Cốc ta luôn dùng Tạo Hóa Đạo Môn để tạo ra sự sống cho dòng nước bên dưới, vì muốn nó mau chóng trưởng thành.
Ngưng Thần Hoa trước mắt đã hoàn toàn trưởng thành, chẳng qua cách thời gian tách cây còn mấy chục năm.
Nếu Ngưng Thần Hoa thật sự được tách cây thành công, lúc đó triều đình muốn dùng, đừng nói một cây, hai hay ba cây bọn họ cũng cho.
Nhưng mà bây giờ giao Ngưng Thần Hoa này ra, hoa này có thể sẽ hoàn toàn tuyệt chủng.
Diệp Tiên Mao chưa kịp đau lòng xong Tôn Vô Hạt đã ra tay.
Đầu tiên đệ tử Dương Nghị bị Mặc Môn từ bỏ lấy một hộp sắt ra, phía trên phủ đầy phù văn có thể hoạt động.
Loại đồ tinh xảo này chỉ có Mặc Môn mới tạo ra được.
Tiếp đó đệ tử Huyền Tiêu Đạo Nhân bị Thiên Cơ Cốc từ bỏ ra tay sắp xếp lần lượt các phù văn trên mặt hộp, nhập chân khí vào, lập tức bên ngoài hộp sắt xuất hiện cảm giác dày nặng, phát ra ánh sáng lấp lánh vô cùng chói mắt.
Tôn Bất Hại cẩn thận dời dòng nước Tạo Hóa Đạo Môn vào trong hộp sắt, rắc bột phấn không biết tên lên, mọi người đều cảm thấy rõ ràng được, sự sống bên trong hộp sắt này đậm lên, sau đó giống như sắp tràn ra.
Lúc này Tôn Bất Hại nói với Tô Tín:
- Tô đại nhân, ở đây ngài là người có thần lực mạnh nhất, Ngưng Thần Hoa chỉ cần rời đất một ngày thần lực bên trong sẽ lập tức tiêu tan, dù tốc độ của ta nhanh hơn nữa cũng không tránh khỏi tan đi một ít nguyên thần lực, nên hy vọng ngài dùng nguyên thần lực của mình chú ý tới Ngưng Thần Hoa này.
Tô Tín nghe vậy lòng khẽ dao động, không thể hiện gì trên mặt mà chỉ gật đầu.
Tôn Bất Hại lập tức mang Ngưng Thần Hoa ra khỏi đất, hai tay Tô Tín cũng kết ấn, nhưng mà hắn không sử dụng thần lực bình thường, mà chính là bí kỹ nguyên thần hắn nhận được trong đá ngọc!
Nguyên thần lực huyền ảo bao vây Ngưng Thần Hoa, sức mạnh thần lực cuộn tràn vào trong, tay Tôn Bất Hại khẽ động, chỉ trong nháy mắt Ngưng Thần Hoa đã được cấy ghép vào trong hộp sắt.
Tôn Bất Hại làm xong tất cả đậy hộp sắt lại, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
- Được rồi.
Tôn Bất Hại phủi phủi tay nói.
Tôn Bất Hại thoáng liếc mắt nhìn Tô Tín, hắn cảm thấy sức mạnh nguyên thần lực của Tô Tín có chút không bình thường, nhưng hắn lại không cảm giác được là không bình thường chỗ nào.
Nhưng sau đó Tôn Bất Hại lập tức thoải mái hơn, dược lý mà hắn tinh thông không phải bí pháp nguyên thần, tuy hắn cũng nghiên cứu qua sức mạnh nguyên thần của võ giả nhưng lại không nghiên cứu cách thức tu luyện của hắn.
Trên giang hồ có rất ít người tinh thông bí pháp nguyên thần, mà Tô Tín lại nổi danh vì võ kỹ phức tạp, trên người hắn có bí pháp nguyên thần khác hẳn với người trong giang hồ cũng là chuyện bình thường, nên hắn ta cũng không hỏi nhiều.
Tô Tín gật đầu, chắp tay với Diệp Tiên Mao rồi nói:
- Diệp cốc chủ, vậy tại hạ xin phép đi trước, bệ hạ đang vô cùng gấp.
Diệp Tiên Mao chắp tay lại cười khổ, hắn cũng không muốn nói chuyện thêm với Tô Tín.
Tôn Bất Hại bỗng nói:
- Tô đại nhân khoan đã, tại hạ còn có vài việc, không làm lỡ bao nhiêu thời gian.
Tô Tín làm động tác cứ tự nhiên, Tôn Bất Hại xoay người đối diện Diệp Tiên Mao rồi nói:
- Sư huynh, ta muốn đi tế bái sư phụ của họ một lần.
Trên mặt Diệp Tiên Mao hiện lên vẻ tức giận, thế nhưng sau đó nghĩ tới chuyện gì, bỗng nhiên thở dài rồi nói:
- Đi theo ta.
Tôn Bất Hại và Diệp Tiên Mao đi tế bái tổ sư Dược Vương Cốc, đương nhiên đám người Tô Tín không cần đi theo nên bọn họ chỉ quan sát từ xa.
Người đời trước của Dược Vương Cốc đã chết hết, lăng mộ cũng đặt chung một chỗ.
Tôn Bất Hại dập đầu ba cái kính trọng với sư phụ hắn, lại dâng mấy nén hương cho các sư thúc sư bá, lúc này mới rời đi cùng Tô Tín.
Tuy vị Độc Thủ Dược Vương này đứng thứ ba trong danh sách đen nhưng mà thật ra hắn cũng là người vô cùng đơn giản.
Hắn không phải ma đạo cũng không phải tà đạo, hắn chỉ muốn dùng cách của bản thân để tăng cường thực lực cho Dược Vương Cốc, thay đổi cách thức làm việc trong Dược Vương Cốc.
Chỉ tiếc rằng, cải cách rất đơn giản, thay đổi lòng người lại vô cùng khó.
Cho nên lúc trước Tôn Bất Hại bị người Dược Vương cốc phát hiện hắn ta cũng không giải thích gì thêm, mà trực tiếp dọn đường bỏ chạy, tiếp tục dùng cách của mình để thay đổi tư tưởng của người trong Dược Vương Cốc.
Lần xuất hiện ở Dược Vương Cốc này hắn đã dùng thực lực bản thân để chứng minh tất cả, đệ tử Dược Vương Cốc không phải không mạnh, chỉ cần người đó muốn có sức mạnh, đệ tử Dược Vương Cốc sẽ không kém hơn võ giả cùng cấp.
Hơn nữa Tôn Bất Hại xuất hiện ở Dược Vương Cốc lần này, hơn nữa nói những lời đó trước mặt nhiều người trong giang hồ, hắn không chỉ muốn gieo hạt giống trong lòng mỗi người Dược Vương cốc, hắn cũng đang cảnh cáo một vài người đang có ý xấu với Dược Vương Cốc trong giang hồ, đừng quên hắn ta là Tôn Bất Hại.
Dù Tôn Bất Hại hắn là đệ tử bị Dược Vương Cốc từ bỏ, nhưng lòng hắn vẫn hướng về Dược Vương Cốc như trước.
Ai dám ra tay với Dược Vương cốc, chính là đang đánh vào mặt của Tôn Bất Hại hắn.
Tuy cảnh giới của Tôn Bất Hại chỉ là Dung Thần, nhưng người trong giang hồ còn kiêng kỵ vị Độc Thủ Dược Vương này hơn đám võ giả cảnh giới Dương Thần kia.
Bởi vì không ai biết rõ trong tay Tôn Bất Hại này có bao nhiêu độc dược có thể đối phó với võ giả cảnh giới Dương Thần, hơn nữa nếu thế lực nào chọc hắn nóng nảy, Tôn Bất Hại hắn có không ít độc không sắc không vị kỳ lạ, hắn trực tiếp đầu độc nguồn nước toàn bộ tông môn kẻ đó, chắc chắn có thể độc chết gần như tất cả đệ tử trung cấp và cấp thấp, khiến nguyên khí đám người đó bị thương nặng.
Cho nên vị Độc Thủ Dược Vương đứng thứ ba trong danh sách đen này, chủ yếu người tới tìm hắn gây phiền toái là võ giả tán tu mà thôi, hầu như không có các thế lực trong võ lâm.
Bọn họ cũng không muốn chưa kịp lĩnh tiền thưởng mà đã bỏ mình.